Hùng Khai Thạc nhắm mắt lại.
Nhưng đột nhiên, anh ta nghĩ đến chuyện mấu chốt.
"Anh Thời!" Hùng Khai Thạc giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, "Tôi nhớ rõ, năm đó trái tim của Đường Vũ bị truyền thông đưa tin nói là tặng cho người bạn tốt của cô ấy, chính là Bạch Nguyệt Khiết đúng không?"Thời Lệnh Diễn vừa mới cúp điện thoại.
Lúc nghe thấy Hùng Khai Thạc nói những lời này liền hơi dừng lại.
Nhưng không lên tiếng.
Hùng Khai Thạc gần như bị tác dụng của thuốc làm cho tan rã, cả người đều lăn trên đất muốn tìm kiếm chút mát mẻ.
Khó lắm mới thoải mái được chút, Hùng Khai Thạc khẩn trương nói thêm ︰ "Chẳng lẽ anh không muốn biết nguyên nhân thật sự cái chết của Đường Vũ sao?"Thi Mị nghe thấy những lời này của Hùng Khai Thạc, động tác thoáng dừng lại, vểnh tai nghe.
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn càng thêm căng cứng, không để ý tới anh ta, ôm cái lò trong lòng rời đi.
Hùng Khai Thạc nóng nảy, kêu ︰ "Anh Thời, tôi biết bí mật của Bạch Nguyệt Khiết, anh bỏ qua cho tôi đi!"Nhưng giọng nói lại không có chút sức, Hùng Khai Thạc chỉ có thể mềm nhũn như con chi chi nằm trên mặt đất, "Tôi thật sự biết, nguyên nhân Đường Vũ chết! ""Vậy cậu nói đi, " Thời Lệnh Diễn dừng động tác, đưa lưng về phía Hùng Khai Thạc, giọng nói trầm thấp, "Sao Đường Vũ lại chết?"Hùng Khai Thạc vui vẻ, lập tức nói ︰ "Là Bạch Nguyệt Khiết, Bạch Nguyệt Khiết muốn trái tim của Đường Vũ, cô ta muốn sống, cho nên hại chết Đường Vũ!"Thi Mị nghe thế, cánh tay ôm Thời Lệnh Diễn bỗng nhiên hơi siết chặt.
Thi Mị lặng yên nghiêng đầu, nhìn về phía Hùng Khai Thạc cách đó không xa.
Không đúng.
Căn bản không đúng.
Cô chết thế nào, cô là người rõ hơn ai hết.
Cô là bị người ta gϊếŧ chết.
Bị người đàn ông cô đang ôm một súng bắn chết.
Hô hấp Thi Mị càng thêm dồn dập, sóng nhiệt nóng bỏng trên người vẫn không đè được ý hận bùng cháy trong tim.
Thi Mị cúi đầu, há mồm liền cắn cổ Thời Lệnh Diễn.
Thời Lệnh Diễn nhướng mày, giơ tay muốn tách đầu Thi Mị ra.
Nhưng cô ngốc này rất cứng đầu, càng cắn càng chặt.
Thời Lệnh Diễn đành phải bỏ qua, đưa lưng về phía Hùng Khai Thạc, thấp giọng nói ︰ "Cậu nói, mục đích của cô ta chính là trái tim của Đường Vũ?""Phải!" Hùng Khai Thạc vô cùng chắc chắn, "Cô ta muốn sống, cho nên mới hại chết Đường Vũ!"Cổ Thời Lệnh Diễn bị cắn chặt, rõ ràng đau nhức, nhưng bỗng nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười hàm chứa mấy phần chua xót khó có thể nhận ra.
"Nếu người nhà Đường Vũ không đồng ý giao trái tim ra, Bạch Nguyệt Khiết nhất định phải chết," Thời Lệnh Diễn nói rất khẽ, "Không ai có thể biết trước mình sẽ chết lúc nào.
""Nhưng những gì tôi nói đều là thật!" Giọng nói của Hùng Khai Thạc yếu ớt, cố gắng vùng vẫy ngồi dậy.
Thời Lệnh Diễn không để ý đến anh ta, ôm cái lò trong tay bước đi.
Không ai có thể biết trước mình sẽ chết, Đường Vũ cũng vậy, Bạch Nguyệt Khiết cũng vậy.
Lúc trước tình huống cơ thể của Bạch Nguyệt Khiết coi như không tệ, nhưng Đường Vũ đột nhiên ngã xuống, khiến cô ta không cách nào chấp nhận được, mới khiến cho sinh mệnh gần như biến mất.
Lúc ấy anh còn đang ở nơi xa chấp hành nhiệm vụ.
Lúc anh về nước, thứ còn lại chỉ là một thi thể lạnh băng không có trái tim.
Mà hôn lễ anh đã tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm cũng theo Đường Vũ rời đi, mà chết từ trong trứng nước.
Thời Lệnh Diễn ôm Thi Mị vào thang máy, Thi Mị dạng chân quặp chặt eo anh, khó chịu cọ cọ anh.
Cái miệng cắn anh cuối cùng cũng chịu nhả ra, nhìn dấu răng xanh tím kia, cô hỏi ︰ "Chồng ơi, Đường Vũ là ai thế?"………….
.