Lông mày Thời Lệnh Diễn giật giật.
Anh không nên nổi giận với một kẻ ngốc.
Hiện tại Thi Mị giống như một tờ giấy trắng, anh không ngăn được những người bên ngoài tô vẽ.
Nếu muốn để cho cô bớt lo hơn, cũng chỉ có thể để những thứ anh muốn bao trùm lên những vết bẩn.
Cho nên, nên tìm giáo viên dạy kèm cho cô.
Giống như đứa nhỏ, hiện tại khiếm khuyết lớn nhất của Thi Mị chính là giáo dục.
Thời Lệnh Diễn cất kỹ ảnh chụp, quay người giáo dục: “Sau này những lời người khác dạy cô, cô tuyệt đối không nên nghe theo.”
Thi Mị nghiêng đầu, bĩu môi nhìn anh, trong ánh mắt cô đều là sự ngây thơ.
Không thể không nói, vẻ mặt này của cô hoàn toàn khiến cho người ta không tức giận nổi.
Sắc mặt Thời Lệnh Diễn hòa hoãn hơn, nhẫn nại nói: “Tôi sẽ tìm giáo viên cho cô, ngoại trừ lời nói của giáo viên, ai nói cô cũng không thể nghe, biết không?”
Thi Mị khóc thút thít, nhỏ giọng nói: “Lời của ông xã thì sao?”
“Gọi tôi là Thời Lệnh Diễn!”
“Ông xã Thời Lệnh Diễn!”
Thời Lệnh Diễn: “…. Bỏ chữ ông xã đi.”
“Thời Lệnh Diễn, bỏ chữ ông xã đi.” Thi Mị chớp chớp mắt, bĩu môi kháng nghị: “Thế nhưng vẫn rất dài, vẫn là ông xã êm tai hơn.”
Thời Lệnh Diễn cảm thấy bất lực.
Thi Mị mở to mắt ra, nhỏ giọng gọi: “Ông xã.”
Thời Lệnh Diễn day trán, thở phào một hơi: “Đi ngủ đi.”
“À!” Thi Mị vô cùng nhu thuận.
Cô quay người, đi chân trần đến trên giường của anh, bàn chân còn cố ý giẫm hai lần.
Thời Lệnh Diễn có bệnh thích sạch sẽ.
Quả nhiên, nhìn thấy cô nhảy lên như thế, Thời Lệnh Diễn nhíu chặt mày, quát lên: “Đi xuống!”
Thi Mị vừa nghe thấy anh quát, cô chẳng những không đi xuống, còn bày ra dáng vẻ bị hù dọa, trực tiếp chui vào chăn, lấy chăn che nửa gương mặt, nhút nhát nhìn anh.
Vẻ mặt Thời Lệnh Diễn vặn vẹo.
Thi Mị chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ, sau đó lại chui vào trong chăn run lẩy bẩy.
Cảnh tượng như thuận như thế, lại một lần nữa nói cho Thời Lệnh Diễn, đây là một kẻ ngốc.
Anh hít sâu một hơi, Thời Lệnh Diễn nói: “Đây không phải là giường của cô, đi xuống!”
Thi Mị lắc đầu: “Là của Thi Mị!”
“Không phải!”
“Thi Mị muốn ngủ cùng ông xã.” Thi Mị rất cố chấp, cầm chăn nhỏ: “Ngủ cùng nhau mới có bảo bảo, Thi Mị muốn sinh bảo bảo.”
Thời Lệnh Diễn bỗng nhiên cảm thấy mình đang dâʍ ɭσạи một đứa bé, nhẫn nại nói: “Những lời này không đúng, sau này cô không được nghe!”
Thi Mị giữ lấy chăn nhỏ, quật cường lắc đầu.
Cuối cùng Thời Lệnh Diễn hít một hơi thật sâu, thật đúng là không có biện pháp nào với cô
Cuối cùng, anh đành phải nói: “Sau này ở trong nhà, cô phải đi giày, biết không?”
Thi Mị thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, gật đầu.
Thời Lệnh Diễn mở ngăn tủ ở đầu giường ra, lấy ra chăn mền.
Thi Mị ngồi dậy, khi anh mở cửa phỏng ra, liền gọi: “Ông xã, anh không ngủ với Thi Mị sao?”
Ông cụ Thời ở bên ngoài nghe thấy, chống quải trượng nhìn qua, đã thấy Thời Lệnh Diễn ôm chăn mềm đi.
Sắc mặt ông cụ Thời tối sầm, nói: “Còn ra thể thống gì, cháu khó khăn lắm mới về một chuyến, lại còn chia giường ngủ với vợ?”
Động tác Thời Lệnh Diễn hơi dừng lại: “Ông nội, cô ấy vẫn còn trẻ con.”
“Trẻ con? Đã 23 tuổi rồi, kết hôn rồi đâu còn trẻ con?” giọng nói ông cụ Thời già nua, nhưng trung khí mười phần: “Cút về cho ông! Kết hôn đã nửa năm, cho tới bây giờ cũng không ngủ cùng phòng, còn ra thể thống gì nữa! Ông mặc kệ quan hệ của cháu với con bé là gì, sau này không cho phép chia phòng ngủ!”