Thời Lệnh Diễn có chút đau đầu: “Anh uống nhiều quá!”
Đường Tịnh Minh trầm mặc.
Thời Lệnh Diễn rất ít khi uống rượu.
Nhưng trước ngày giỗ của Đường Vũ một ngày, anh sẽ qua quán bar của Đường Vũ uống mấy ly.
Anh ta biết, nhưng người khác chú ý đến anh cũng biết.
Chuyện tối hôm qua, chỉ sợ là có người tính toán.
Mà người kia, mưu đồ đã lâu.
Đường Tịnh Minh trầm mặc lại kiểm tra lại một vòng, sắc mặt càng lúc càng quái dị, bỗng nhiên lên tiếng: “Anh rể, anh nhìn thấy mặt của cô ấy sao?”
Thời Lệnh Diễn: “…”
“Cũng đúng, anh đã uống say đến mức đó…” Đường Tịnh Minh nghiêm mặt: “Cho nên, anh cũng không biết đối phương là nam hay nữ rồi à?”
Thi Mị: “…” Đầu óc của người em họ này thật đúng là có bệnh rồi.
Thời Lệnh Diễn đen mặt, trực tiếp đánh một cái lên đầu anh ta: “Nữ!”
Đường Tịnh Minh á lên một tiếng, ôm đầu tội nghiệp: “Không thấy được ai cả, ngoại trừ buổi sáng có đám người kia xông vào, còn lại cái gì cũng không thấy!”
Dừng một chút, sắc mặt Đường Tịnh Minh lại có chút cổ quái: “Vậy anh có cái gì…Ừm…cảm giác gì sao? Chính là mùi hương…”
“Cô ấy dùng nước hoa!” Thời Lệnh Diễn châm một điếu thuốc, hít một hơi: “Là nước hoa “kiêu ngạo” mà Đường Vũ ưa thích.”
Kiêu ngạo.
Đây là một loại nước hoa rất đặc biệt.
Hương vị rất nồng.
Giống như những thứ khác, đối với “kiêu ngạo”, đánh giá của mọi người cũng có hai thái cực.
Tương xứng chính là thanh lãnh kiêu ngạo.
Không xứng chính là dung tục phong trần.
Có rất ít người có thể đè ép được hương vị này, mà Đường Vũ chính là người anh cảm thấy thích hợp với mùi nước hoa này nhất.
Nó giống như được sản xuất ra dành riêng cho cô.
Hòa với cô, giống như tạo ra khí thế nữ vương.
Thời Lệnh Diễn dừng lại một chút, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm chạp: “Cô ấy gọi tôi là A Lệnh!”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn giật mình: “Cô ấy lại bắt chước chị em?”
Thi Mị ngồi xuống, để chân lên ghế sofa, chu môi lên.
Cái gì gọi là bắt chước chị gái anh ta?
Cô vốn dĩ chính là chị của anh ta.
Đường Tịnh Minh bị dọa, tự rót cho mình một cốc nước an ủi chính mình, uống xong mới nghĩ đến: “Đám người buổi sáng kia là ai?”
“Người Thi gia, đến để lừa gạt.”
“Có phải là do bọn họ làm không? Nếu không sao lại có thể trùng hợp như thế, sáng sớm liền…”
“Không phải.” Thời Lệnh Diễn nhả ra một ngụm khói, khóe môi cong lên, nở nụ cười lạnh lùng: “Bọn họ còn chưa có to gan như thế!”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn không hiểu lắm: “Sao anh biết! Ngộ nhỡ bọn họ cũng nắm chắc là anh nghĩ như thế, cho nên đi ngược lại con đường cũ!”
Thi Mị nhịn cười.
Đứa em họ này của cô, sức tưởng tượng của anh ta càng ngày càng phong phú.
Thời Lệnh Diễn cười nào: “Bọn họ không có đầu óc đó!”
Đường Tịnh Minh hoàn toàn sùng bái, lại nói: “Em nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết đến, chẳng lẽ là cô ta?”
Thời Lệnh Diễn lắc đầu: “Không phải là cô ta!”
Đối với anh, Bạch Nguyệt Khiết có một loại tham muốn giữ lấy, tuy cô ta chưa bao giờ biểu hiện ra, nhưng anh có thể cảm nhận được.
Một người như thế, không có khả năng tiếp nhận được chuyện anh có quan hệ với người khác.
Hơn nữa, người phụ nữ tối hôm qua còn hiểu rõ biệt thự Thời Vũ hơn Bạch Nguyệt Khiết.
Nghĩ đến hôm qua, Thời Lệnh Diễn có chút khô nóng.
Dập điếu thuốc, anh nghiêng đầu nhìn thấy Thi Mị.
Cô nằm trên sofa, chơi đùa với cái mũ của mình, an tĩnh khiến cho cô không có một chút cảm giác tồn tại nói.
“Em đưa cô ấy về.”
“Đưa về?” Đường Tịnh Minh kinh ngạc: “Đưa về đâu?”
“Thi gia.”
“Không phải hai người đã kết hôn sao?”
Thời Lệnh Diễn liếc nhìn thoáng qua anh ta: “Sao lại nói nhảm nhiều như thế.”
Cho dù cô là vợ trên danh nghĩa của anh, nhưng đối với Thời Lệnh Diễn mà nói, cô chỉ là một người xa lạ.
May mắn là người này IQ khiếm khuyết.
Không cần lo lắng cô mong muốn gì không nên ngoài danh hiệu Thời phu nhân.
Hiện tại anh ngoài trừ tiền đều không thể cho gì.