Dáng vẻ Bạch Nguyệt Khiết giống như muốn nói lại thôi.
Thi Vân Thường lại gầm lên: “Tôi cũng là đàn ông, trong phòng kia xảy ra chuyện gì tôi cũng hiểu rõ, cô nói không phải là cô, vậy ngoại trừ cô còn có ai?”
Thi Mị ngồi xổm trên mặt đất, nhổ cỏ: Còn có tôi!
Bạch Nguyệt Khiết không có nói tiếp, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Giọng điệu Thi Vân Thường hòa hoãn hơn: “Cô yên tâm, tôi sẽ chủ trì công đạo cho cô, tôi sẽ khiến mọi người biết được bộ mặt thật của Thời Lệnh Diễn!”
Thi Mị: “…” thật đúng là ngu ngốc.
Nhưng mà không thể không nói, chiêu này của Bạch Nguyệt Khiết rất hay.
Thi Vân Thường vốn dĩ cũng định giấu ảnh chụp này đi, nhưng bị cô ta nói một câu, vậy mà muốn đi công bố những bức ảnh này!
Thi Vân Thường thâm tình nói: “Nguyệt Khiết, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc!”
“Vân Thường…” Bạch Nguyệt Khiết cảm động nói: “Cảm ơn anh…”
“Tiểu thư.” Chú Liễu lên tiếng: “Cần phải trở về.”
Bạch Nguyệt Khiết lau nước mắt: “Vân Thường, để tôi đưa anh trở về.”
Thi Vân Thường có chút do dự: “Tôi còn dẫn theo kẻ ngu..
“Cô ta cũng là Thời phu nhân, để cô ta ở lại nơi này đi!” Bạch Nguyệt Khiết nói: “Để cho anh Lệnh Diễn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta cũng tốt!”
Thi Vân Thường ngơ ngác một chút, sau đó trong mắt anh ta là sự cưng chiều: “Qủa nhiên là Nguyệt Khiết, dám yêu dám hận, vậy thì nghe cô!”
Cho nên, Thi Mị trơ mắt nhìn chiếc xe kia đi xa.
Con mẹ nó, đồ thiểu năng trí tuệ!
Đem một kẻ ngu ngốc không biết gì ở lại nơi này mặc cho muỗi đốt, nếu là trên người người khác chính là tâm tư ác độc, ở trên người Bạch Nguyệt Khiết lại là dám yêu dám hận, Thi Vân Thường này, còn ngu hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Thi Mị thờ phì phì, chợt cô nghe thấy tiếng xe đua.
Xoay người, cô nhìn thấy một chiếc xe đua Ferrari lao tới, dừng trước cửa biệt thự.
Sáng sớm Đường Tịnh Minh đã bị Vân Độ liên tục gọi điện thoại, tính khí có chút nóng nảy.
Anh ta đóng mạnh cửa xe, mới nhìn thấy một thân ảnh màu hồng.
Hai mắt Đường Tịnh Minh tỏa sáng.
Anh ta chưa từng nhìn thấy một cô gái đáng yêu như thế.
Trên đầu là chiếc tai thỏ, chiếc mũ màu hồng càng làm cho cô có vẻ trẻ con.
Dáng vẻ ngây thơ, nhiều nhất cũng chỉ 18, 19 tuổi.
Đường Tịnh Minh tháo kính râm xuống, bày ra tư thế mình cho là đẹp trai nhất, nở một nụ cười mê người với chiếc răng khểnh: “Mỹ nữ, sáng sớm cô ở đây chờ tôi sao?”
Thi Mị: “…”
Ba năm không gặp, hình như đầu óc người em họ này có chút vấn đề.
Đường Tịnh Minh thấy cô không nói gì, đi qua nói: “Cô đứng chỗ này tìm ai?”
Thi Mị nghiêng đầu, ngây thơ nói: “Chị Bạch nói tôi đi tìm ông xã.”
Giọng nói thanh thúy ngọt ngào, mang theo sự ngây thơ.
Mới nói một câu mà đã khiến trái tim Đường Tịnh Minh mềm nhũn.
Anh ta kích động tới mức toàn thân nổi đầy da gà, nhưng lại sợ hù dọa đến cô nhóc, nắm được trọng điểm: “Chị Bạch?”
“Ừ!” Thi Mị nghiêng đầu, lấy ra chiếc kẹo mà Bạch Nguyệt Khiết cho: “Kẹo!”
Đường Tịnh Minh nhìn thấy là một viên chocolate màu đen.
Thương hiệu của Đức, số lượng hạn chế.
Kết hợp với người tên “Chị Bạch” kia, Đường Tịnh Minh hoàn toàn liên tưởng đến Bạch Nguyệt Khiết.
Anh ta xoa đôi bàn tay, Đường Tịnh Minh vui vẻ: “Bạch Nguyệt Khiết thật phúc hậu, biết anh ta thích loại hình này, đặc biệt đưa tới cửa cho anh ta rồi!”
Cho nên, Đường Tịnh Minh cười đến càng thêm rực rỡ, chỉ vào chính mình: “Muốn tìm ông xã, cô thấy tôi thế nào?”
Thi Mị nhịn xuống nỗi kích động muốn đánh anh ta một trận, ngọt ngào cười nói: “Không phải, ông xã tôi tên là Thời Lệnh Diễn!”
Đường Tịnh Minh giống như gặp phải sét đánh: “What?”