Đời này, có hai chuyện khiến cho Thời Lệnh Diễn cảm thấy hối tiếc nhất.
Một là: Lúc Đường Vũ chết, anh ở rất xa.
Thứ hai: Ly hôn với Thi Mị.
……………….
Trong mơ hồ, Thời Lệnh Diễn giống như ngửi thấy mùi hương của cô trong trí nhớ của anh.
Có một chút gì đó lành lạnh, lại không thể chạm tới, cùng xúc cảm non mềm vuốt ve cơ ngực của anh, mang đến kɧoáı ©ảʍ vô hạn cho anh.
“A Lệnh….” giọng nói ngọt ngào, khiến cho hồn xiêu phách lạc đến tận xương**: “Em rất nhớ anh!”
Là mơ sao?
Sao có thể…Chân thực như thế.
Thân ảnh Thời Lệnh Diễn không ngừng lên xuống trong không trung, khàn giọng hỏi: “Là em à, Đường Vũ?”
Người phụ nữ kia giống như cười, nụ cười nhẹ mà quyến rũ, giống như hồ ly tinh hại dân hại nước.
“Là em, A Lệnh, em đã trở về!”
Thời Lệnh Diễn muốn giữ vững sự tỉnh táo nhưng anh lại không nhịn được trầm luân ở dưới thân, nó mang đến cho anh ấm áp đến vô hạn.
Cuối cùng anh không nhịn được, xoay người chà đạp cô, một lần lại một lần gọi tên cô: “Đường Vũ, Đường Vũ…”
Một đêm phóng túng.
Thời Lệnh Diễn khó có dịp ngủ say như thế.
Lúc anh mở mắt ra, ánh nắng mặt trời đã chiếu từ bên ngoài, xuyên thấu qua của sổ, chiếu lên giường.
Trên chăn mỏng là vết máu khô khốc.
Thời Lệnh Diễn giật nảy mình, lúc này bạn tốt của anh và Đường Vũ là Bạch Nguyệt Khiết đang đứng ở đầu giường cách đó không xa, sắc mặt cô ta trắng bệch.
Dường như mới phát hiện Thời Lệnh Diễn tỉnh, Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng quay lưng lại, nhìn thấy anh, gian nan nói: “Anh Lệnh Diễn, tối hôm qua, anh….”
Thời Lệnh Diễn nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Nguyệt Khiết: “Cô vào đây bằng cách nào?”
Biệt thự thời vũ có hệ thống bảo vệ đầy đủ.
Lúc Đường Vũ còn sống, đây là thế giới riêng của bọn họ.
Sau khi Đường Vũ chết, liền thành cấm địa của riêng anh, không ai có thể vào, bao gồm cả Bạch Nguyệt Khiết.
Bạch Nguyệt Khiết phát hiện ra ánh mắt lạnh lẽo của Thời Lệnh Diễn, cô ta siết chặt tờ giấy trong lòng bàn tay, sắc mặt có chút trắng bệch, nhịp tim của cô ta rất nhanh, khóe môi giật giật, nói: “Cửa không khóa, cho nên em liền trực tiếp đi vào…”
Cô ta đi lên phía trước, lại phát hiện trên người Thời Lệnh Diễn đều là dấu hôn, anh đang nằm trên giường.
Mà trên chiếc giường đơn màu nâu nhạt, có lẫn những dấu vết nhìn thấy mà giật mình.
Điều khiến cho cô ta càng cảm thấy sợ hãi hơn chính là tờ giấy vừa đặt ở đầu giường, hiện tại đang nằm trong tay cô ta.
Ánh mắt Thời Lệnh Diễn giống như đâm xuyên qua người cô ta, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn cô ta một lượt, khiến cho cả người cô ta run lên.
Bạch Nguyệt Khiết ăn mặc chỉnh tề, trên mặt còn trang điểm kỹ càng.
Trên người cô ta có mùi nước hoa nhàn nhạt, khác biệt hoàn toàn với người tối hôm qua.
Người tối hôm qua, không phải là cô ta.
Thời Lệnh Diễn thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”
Ánh mắt Bạch Nguyệt Khiết khẽ run lên: “Anh Lệnh Diễn, tối hôm qua anh cùng với ai….”
“Đừng để tôi nói lần thứ hai…”
Sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết thay đổi, cuối cùng cô ta cũng phải chật vật chạy ra khỏi căn phòng có áp suất thấp.
Cô thuận tay đóng cửa phòng lại, sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết trắng bệch, nghiêm túc mở tờ giấy trong tay mình ra, trên đó là một kiểu chữ vô cùng đẹp, khoa trương: “A Lệnh, lúc anh nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết, giúp tôi hỏi cô ta: Trái tim của tôi, cô ta dùng thoải mái chứ!”
Mỗi một chữ đều lộ ra vô hạn triền miên, chữ viết vô cùng độc đáo, kiểu chữ này, cô ta qua quen thuộc.
Đây là chữ của Đường Vũ.
Tay Bạch Nguyệt Khiết run lên, lấy di động ra, đọc tin nhắn đến từ một dãy số xa lạ: Thủy Cát, tôi đã trở về.
Thủy Cát, đó là xưng hô mà khi Đường Vũ bí mật trêu chọc sẽ gọi cô ta, đáng yêu lại đặc biệt.
Lúc trước Đường Vũ gọi như thế, Bạch Nguyệt Khiết sẽ cảm thấy thân thiết.
Nhưng lúc này, cách gọi đó chỉ khiến cho Bạch Nguyệt Khiết cảm thấy sợ hãi, nổi đầy da gà.
Hôm nay, là ngày giỗ năm thứ ba của Đường Vũ.