Chương 90: Bị Người Khác Cởi Sạch

Trong lúc hỗn loạn Thi Mị nghe thấy câu này nhất thời liền tỉnh táo hơn không ít.

Câu này giống như một chậu nước lạnh, hắt thẳng vào lòng cô, lạnh tê tái.

Thời Lệnh Diễn không nhận ra toàn thân cô cứng ngắc trong giây lát.

Anh trực tiếp đóng sập cửa, đến ghế lái, đạp chân ga lao vυ"t đi.

Thi Mị khó chịu muốn chết, nước mắt vô thức chảy xuống, trước khi rơi vào hôn mê cô chỉ có duy nhất một suy nghĩ ︰ Thuốc này, con mẹ nó thật mạnh!

Lúc tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng khó ngửi xộc thẳng vào mũi.

Thi Mị cảm thấy toàn thân nặng nề.

Giật giật thân thể, tay chân cứng ngắc, bủn rủn vô lực.

Thấy Thi Mị thức dậy, Thời Lệnh Diễn yên lặng thở ra.

Anh đứng dậy từ bên cạnh, khép máy tính lại, giơ tay ấn chuông giường.

Hiển nhiên quần áo trên người Thời Lệnh Diễn đã được thay, trên người toát ra khí chất không phù hợp với bệnh viện chút nào.

Nhưng vết cắn hung ác trên cổ kia lại không thể che giấu.

Ngoài vết cắn ra còn có một dấu vết tím nhạt.

Đều là cô làm.

Thời Lệnh Diễn thấy cô không chớp mắt nhìn chằm chằm mình, anh tiến lên sờ trán cô nói ︰ "Không sao chứ?"

Thi Mị há miệng, giơ tay chỉ miệng mình, vẻ mặt ấm ức.



Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận trước kia nay có chút tái nhợt, nhưng lúc làm ra động tác này lại giống hệt như bình thường.

Thời Lệnh Diễn không biết tại sao, thậm chí còn có chút thất vọng.

Cô ngốc vẫn chỉ là cô ngốc.

Hành động trước đó có lẽ cũng chỉ là theo bản năng thôi.

Nhưng bản năng kia cũng không khỏi quá trùng hợp đi.

Là trùng hợp đúng không?

Trong giây lát, Thời Lệnh Diễn áp chế cảm xúc khó hiểu trong lòng xuống, hỏi ︰ "Khát nước à?"

Thi Mị ngoan ngoãn gật đầu, cố gắng nâng tay, muốn ngồi dậy.

Nhưng vừa nâng người liền thất bại nằm về.

Thời Lệnh Diễn đi rót cho cô một chén nước ấm, sau đó đi đến, đỡ cô ngồi dậy, đưa nước đến miệng cô.

Thi Mị càu nhàu uống nước xong, đôi mắt to liền nhìn anh đau đáu, giọng nói mềm dẻo, "Chồng ơi, em muốn đi vệ sinh."

Thời Lệnh Diễn ︰ "..."

Ừm.

Lần này đi vệ sinh thật sự chỉ đơn thuần là đi vệ sinh đúng chứ?

Trong đầu Thời Lệnh Diễn đột nhiên nghĩ tới dáng vẻ cô nức nở cúi đầu ôm anh.

Trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, đó là loại hổ thẹn khi đã khinh nhờn trẻ vị thành niên, khiến cho Thời Lệnh Diễn xấu hổ muốn chết.



Thời Lệnh Diễn nhanh chóng đặt ly nước xuống ︰"Vội lắm sao?"

"Đái ra quần rồi !"

Thời Lệnh Diễn nhìn tay cô còn đang cắm kim truyền dịch, xoắn xuýt một hồi, anh vẫn xách túi nước kia lên, đỡ cô dậy, nói ︰"Đi thôi."

Thi Mị vững vàng ôm lấy cánh tay anh, đôi mắt dần trở nên sâu thẳm.

Trên người cô không có chút sức lực, toàn thân run lên, ngoài cảm giác tê dại ra thì không còn gì khác.

Cẩn thận đứng lên, nhưng dưới chân vẫn vô lực, Thi Mị liền ngã ật lên người anh.

Mẹ nó...

Người đàn ông đáng chết, không không phải thật sự tìm người đàn ông nào đó đến làm với cô chứ?

Trong lòng Thi Mị đột nhiên đau như bị kim châm.

Bàn tay nắm tay Thời Lệnh Diễn hơi dùng sức, Thi Mị ngước đôi mắt ướt sũng nhìn anh nói, "Chồng ơi, không còn sức."

Thời Lệnh Diễn thở hắt ra một hơi, "Vậy em chờ chút, tôi đi gọi y tá."

"Hu hu hu, " Thi Mị đột nhiên òa khóc, bổ nhào vào trên người anh, hô lên ︰ "Không cần mà chồng, Thi Mị sợ."

Trong lòng Thời Lệnh Diễn mêm nhũn, cúi đầu nhìn cô, an ủi ︰ "Đừng sợ, người xấu sẽ phải trả giá đắt."

"Thi Mị không muốn bị người ta cởi sạch!"

"Ngoan, là chị y tá cởi, đừng khóc."

……...