Thủ đoạn khác thường?
Hay lắm.
Ông cụ này hay lắm!
. . . . . .
Thời Lệnh Diễn lau người mình từ đầu đến cuối một lần, gần như muốn mài hỏng da mới dừng lại.
Làn da bị ma sát đến hồng lên, các dây thần kinh trên cơ thể vô cùng mẫn cảm.
Lúc Thời Lệnh Diễn đi ra, Thi Mị đã ngủ.
Trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn ngủ nhỏ, ánh sáng êm dịu nhấn chìm cô gái trên giường, cả phòng yên tĩnh.
Nhưng Thời Lệnh Diễn lại sinh ra cảm giác phiền não.
Thời Lệnh Diễn lấy hộp thuốc lá trong ngăn kéo đầu giường, châm một điếu thuốc, im lặng ngồi ở trên sofa.
Thi Mị bị mùi thuốc lá làm tỉnh giấc.
Rất nhạt.
Nhưng cực kì quen thuộc.
Thời Lệnh Diễn rất ít ngồi hút thuốc ở trong phòng.
Bởi vì cô đã nói, mùi thuốc lá sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Từ đó về sau, Thời Lệnh Diễn đều cố gắng tránh.
Bây giờ. . . . . .
Thi Mị nhíu nhíu mày, uốn éo người điều chỉnh tư thế, giọng nói hàm hồ: "Chồng ơi. . . . . ."
Thời Lệnh Diễn cho rằng cô nói mê, nhưng không tới vài giây, anh liếc nhìn thấy cô bò dậy từ trên giường.
Khoảng cách từ sofa đến giường không xa.
Thi Mị túm chăn nhỏ trên người, từng bước từng bước đi về phía anh, bàn tay nhỏ bé trắng mịn vươn dài muốn bắt anh.
Thời Lệnh Diễn đứng lên, gạt tàn thuốc, nói chậm rãi: "Tỉnh ngủ rồi sao?"
Thi Mị phồng má, giọng nói mềm mại, nói: "Muốn ngủ cùng chồng cơ!"
Thời Lệnh Diễn thực sự rất ghét nghe những lời này, anh hút mạnh một hơi, dập tắt điếu thuốc, sau đó phun ra một làn khói nhạt, giọng nói như thở dài trầm thấp: "Tâm sự đi."
Thi Mị cảm thấy thật lạ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thời Lệnh Diễn chủ động nói những từ này với cô ngốc, giống như đối mặt với một người bình thường.
Thi Mị lập tức cười hì hì, mở chăn muốn nhào tới, hô to: "Ôm một cái!"
Mí mắt của Thời Lệnh Diễn giật giật, anh đưa tay cản cô nói: "Trở lại mau."
Thi Mị bị ngăn lại, vẻ mặt nghi ngờ.
Thời Lệnh Diễn nhẫn nhịn, nói một lần nữa: "Về giường đi."
"Vâng." Thi Mị nhấc váy màu hồng phấn của mình lên, vui vẻ lăn lộn trên giường một vòng, nằm dang chân dang tay hình chữ đại, gọi: "Được rồi!"
Thời Lệnh Diễn đột nhiên có chút không hiểu cô ngốc này đang suy nghĩ cái gì.
Nhưng sau đó. . . . . .
"Chồng ơi, em xong rồi, anh đến đây. " Gương mặt của Thi Mị tràn đầy ngây thơ vui vẻ, cô cười hì hì nằm trên giường, không cảm thấy thẹn một chút nào nhiệt tình mời gọi: "Chúng ta cùng ngủ đi!"
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . ."
Những người kia đã dạy cho cô thứ linh tinh gì rồi!
Thời Lệnh Diễn không thể nhịn được nữa, anh ôm một cái gối ôm ném qua, khẽ quát: "Ngồi dậy."
"Dạ!" Thi Mị lập tức bò dậy, ngồi nghiêm túc.
Thời Lệnh Diễn cuối cùng cũng thư thái, anh chầm chậm đi qua, giọng nói nặng nề: "Em đến đây cũng sắp một tuần rồi, nhớ nhà không?"
"Không nhớ!" Thi Mị không chút do dự nào.
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . . Cha mẹ em sẽ rất nhớ em."
"Không thể nào." Thi Mị chu mỏ: "Thi Mị không có cha mẹ, cha mẹ của Thi Mị chết rồi!"
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . ."
Làm sao có thể không theo kịch bản chứ?
Nói lời này rồi anh biết nói thế nào nữa!
Thi Mị trừng mắt nhìn, bỗng nhiên như hiểu ra điều gì đó.
Trên khuôn mặt vốn hoạt bát cơ trí, bỗng yên tĩnh lại, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chồng ơi, không phải anh không muốn em nữa chứ?"
Thời Lệnh Diễn ︰". . . . . ."
Mặc dù cô ngốc, nhưng cô vẫn còn tự mình biết mình.
Thi Mị thấy anh không nói, giọng nói của cô dần trở nên cô đơn: "Anh không phải...... Cũng muốn vứt bỏ Thi Mị rồi chứ?"
………….