Diệp Điệu chấn động.
Trong mắt không còn ai khác.
Cả thế giới chỉ còn lại tiếng hát bên tai.
Và cả tiêu điểm trong hội trường dưới ánh đèn.
"Đến rồi!"
Đột nhiên hai chữ này khiến Diệp Điệu lấy lại tinh thần.
Lão Lê thân là bảo vệ của quán bar, vậy mà lúc này anh ta lại nắm chặt tay, hai mắt rực rỡ nhìn chằm chằm vào Thi Mị, dáng vẻ vô cùng chờ mong: "Solo đàn ghi ta kìa!"
Sự chú ý của Tiểu Viễn cũng bị lão Lê kéo về.
Nhưng Tiểu Viên nghe được những lời này, anh ta lập tức trở nên nghi ngờ.
Tiểu Viên cho rượu Rum vào để pha rượu, cười nói chắc chắn: "Thông minh một chút thì sẽ chọn bỏ đi."
Ngay lập tức, đàn ghi ta đổi phím.
Vẻ mặt của lão Lê tràn đầy kích động: "Bắt đầu rồi!"
Tiểu Viên hiển nhiên không phục, anh ta ngẩng đầu liếc trên sân khấu.
Dưới ánh đèn sân khấu, một bóng dáng tươi tắn sạch sẽ, đang cúi đầu vuốt ve dây đàn.
Ánh sáng đen lấp lánh của mặt nạ lưu chuyển dưới ánh sáng đèn.
Khiến người ta cảm thấy đáy lòng chìm xuống, bình thản.
Cảm giác rất đáng tin cậy.
Tiểu Viên hơi thất thần.
Nhưng giây lát, anh ta liền lắc đầu, kiên định nói:"Tuyệt đối không thể đánh được, quá khó!"
Rất ít khi Tiểu Viên kiên quyết như vậy.
Bị anh ta kích động như thế, lão Lê cũng bắt đầu dao động không rõ.
Đúng vậy, đoạn này thật sự quá khó.
Buổi biểu diễn năm ấy của Đường Vũ đã khiến bao nhiêu người kinh ngạc?
Trong hàng ngàn ngày sau đó, clip tuyệt vời ấy đã được các phương tiện truyền thông thi nhau ca ngợi.
Nhưng, nghe nói không ai có thể biểu diễn hoàn chỉnh đoạn solo này.
Quá dài, quá nhanh, quá mạnh, cũng quá thương cảm.
Cái khó chính là trong khi nắm bắt nhịp điệu của dây đàn còn phải thể hiện kỹ năng, không thể đánh mất nhịp điệu bài hát.
Ngay khi đoạn solo của Đường Vũ vừa xuất hiện, cô đã được mọi người khắp nơi gọi là. . . . . . Quỷ Tài.
Mà trên sân khấu.
Cũng không biết Thi Mị có nghe được những lời này hay không, nhưng cô như cảm giác được không khí bên này không giống bình thường nên liếc mắt nhìn về bên này.
Chỉ một ánh nhìn đã có thể khiến người khác cảm nhận được ý cười của cô.
Lão Lê ngẩn ra.
Rõ ràng không nhìn thấy mặt, nhưng sao anh ta vẫn cảm giác được cô nhất định là đang cười với Tiểu Viên?
Mà Tiểu Viên cũng phát hiện Thi Mị đang cười nhạo mình, có hơi tức giận nói: "Không phải cô ấy nghe thấy nên thẹn quá hóa giận rồi chứ?"
Giọng nói vừa mới hạ xuống, âm nhạc mạnh mẽ rót vào màng tai từ bốn phương tám hướng.
Khuôn mặt của Tiểu Viên liền thay đổi.
Lão Lê vừa mới bĩnh tĩnh lại, lúc này anh ta liền trở nên kích động, hai mắt nhìn chằm chằm cô gái kia trên sân khấu.
Tiểu Viên đã sớm nhớ kỹ trong lòng bài hát này từ đầu đến cuối.
Nhưng mỗi lần anh ta bắt chước, anh ta đều không thể kiên trì vượt qua một phần ba bài hát.
Mà trước mắt. . . . . .
Một phần ba, một nửa, thậm chí còn nhiều hơn!
Hầu như tất cả mọi người tại hiện trường đều nín thở, lắng nghe cẩn thận màn trình diễn hoành tráng này.
Cuối cùng, trong một đoạn chuyển âm xinh đẹp, hiện trường mới bình tĩnh lại.
"Sau này anh nói ——"
Giọng nói của Thi Mị truyền đến, giọng nói lười nhác vô hình kéo dài, trước mạnh mẽ sau lại yên tĩnh, lộ ra vẻ đặc biệt thanh tao.
"Quãng đời còn lại quá dài, chúng ta cùng đi nhé."
Tiểu Viên lập tức nổi da gà, một giây sau viền mắt đã ươn ướt!
Trái tim bị chấn động mạnh mẽ, thừa lúc xung quanh không có ai phát hiện, anh ta vội vã lau mắt một cái, thấp giọng mắng một tiếng: "Tuyệt, tuyệt lắm!"
………...