Mà khi tất cả ánh mắt đều tập trung trên người Thời Lệnh Diễn, anh lại chỉ lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, sau đó liền không coi ai ra gì đến ngồi xuống trên sofa trong phòng, tiện tay rút một cây thuốc lá trong hộp ra, thuận tay quẹt diêm, chậm rãi đốt, phun ra một ngụm khói rồi mới ngẩng đầu lên.
Trong lòng Thi Vân Thường sinh ra một loại cảm giác bị khuất nhục như có như không, anh ta nắm chặt tay thành quyền, cắn răng nói ︰ "Cậu tốt nhất nên giải thích cho chúng tôi biết, chuyện này là như thế nào!"
Thời Lệnh Diễn thở ra một vòng khói, hơi nhíu mày, cười nhạt ︰ "Ai cho các người vào đây?"
Giọng nói cũng không lớn, mang theo ý cười như có như không.
Nhưng lại không thể xem thường ý cười này, bởi vì nó lạnh như sương.
Thi Học Bạch thấy thái độ này của Thời Lệnh Diễn, trong lòng thầm kêu không ổn.
Thời Lệnh Diễn là loại người nào?
Không chỉ là sự tồn tại hết sức quan trọng của Nhạn Thành, mà còn là của cả nước Trung Quốc!
Đắc tội với nhân vật như thế, không thể nghi ngờ gì chính là rất không lý trí.
Nhưng...
Đây cũng chính là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Chỉ cần hạng mục kia có thể xoay ngược tình thế, bọn họ liền có thể đứng vững trước mặt Thời Lệnh Diễn, đến lúc đó, còn cần sợ anh sao?
Nghĩ vậy, trong lòng người một nhà họ Thi đều tràn đầy nhiệt huyết.
Uông Thuyên Hà túm tay Thi Mị, vô cùng nhuần nhuyễn bày ra vẻ mặt phẫn nộ khi phát hiện con gái mình bị phản bội, gào thét ︰"Sao vậy, dám làm lại không dám nhận hả, kẻ thứ ba này có thể tiến vào, còn Thi Mị nhà chúng tôi, người làm vợ chính lại không được vào? Cậu Thời này, tôi nghĩ đến cậu là do một tay ông cụ Thời nuôi lớn, lại từng làm quân nhân, cho nên không cần lo lắng về nhân phẩm của cậu, nhưng không nghĩ đến cậu cũng chỉ thế thôi!"
Thi Học Bạch nhìn sườn mặt tinh xảo hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn của Thời Lệnh Diễn, trong lòng chột dạ, lôi kéo vợ mình.
Ai ngờ Thi Vân Thường cũng gia nhập trận doanh chất vấn, nói ︰ "Nếu ông cụ Thời mà biết cậu làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, chắc chắn sẽ rất thất vọng!"
Chú ba nhà họ Thi đứng bên cạnh yên tĩnh rất lâu mới thất vọng nói ︰ "Quả thật là không nên vậy, nếu để chuyện này truyền ra ngoài... nhà họ Thời sẽ mất thể diện hơn cả nhà chúng ta."
Thím ba nhà họ Thi thì lại là vẻ mặt tiếc hận, cảm thán nói ︰ "Nhưng nói cho cùng thì tuổi tâm lý của Thi Mị cũng chỉ có 5 tuổi, ai có thể làm gì với một đứa bé 5 tuổi cơ chứ, cậu Thời…. bên ngoài là chuyện về tình về lý đều có thể tha thứ, nhưng... chỉ sợ ông cụ bên kia sẽ khó nói đi."
Thi Mị phối hợp ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Trong lòng thì bội phục sát đất với người một nhà này.
Ăn ý mười phần, phân công chính xác rõ ràng.
Một đôi vợ chồng gây chuyện mà mặt không đỏ, một đôi vợ chồng vào vai phản diện nhưng lại giả bộ làm người tốt, còn Thi Vân Thường kia thì châm ngòi thổi gió, thêm mắm dặm muối.
Quả nhiên, chọn bọn họ tới làm chuyện này vô cùng thỏa đáng.
Phải biết rằng, gia giáo nhà họ Thời rất nghiêm khắc, ông cụ Thời là một lão già thông thái rởm, bảo thủ không chịu thay đổi, trong cuộc đời chỉ coi trọng nhất là giáo dưỡng và thể diện.
Mà nhóm người này nói mấy câu đều không rời khỏi ông cụ, nói gần nói xa ý chính là ︰ Nếu cậu không cho chúng tôi một cách giải quyết êm xuôi, chúng tôi sẽ đến trước mặt ông nội cậu mách!
Bạch Nguyệt Khiết nhìn người nhà họ Thi kẻ xướng người hoạ, đáy lòng thoáng qua tức giận, đồng thời còn có khinh thường người một nhà này nữa.
Cô ta theo bản năng nhìn về phía người đàn ông đang bị mọi người nhìn chằm chằm, mục đích là muốn nhìn ra một chút cảm xúc giống mình trên mặt anh.
Nhưng không có.
Thời Lệnh Diễn ngồi ở trên ghế sofa, khói trắng lượn lờ quanh ngón tay anh, sau đó lặng yên không tiếng động phảng phất qua mặt anh, khiến cho người đàn ông vốn đã khó đoán ý lại càng thêm thần bí.
Khóe mắt Thời Lệnh Diễn giống như cười, lại tựa như không có, anh thoáng nhướng mày, nói, "Nói xong rồi?"
…………