Đường Tịnh Minh á khẩu, nghiêng mặt nhìn về phía cô ngốc bên cạnh.
Cô ngốc đang yếu ớt nhìn anh ta, lại nhìn theo hướng Thời Lệnh Diễn vừa biến mất, ngây dại đến mức không thể ngây dại thêm nữa.
Đường Tịnh Minh hơi hé miệng, nhưng cuối cùng cũng không bày tỏ gì cả, anh ta đưa tay kéo cô ngốc, cảm thấy trái tim của mình cũng bị thương rồi.
Thật đau lòng mà.
Nhưng anh ta vẫn muốn chăm sóc cô ngốc.
Đường Tịnh Minh chịu tủi thân, cuối cùng vẫn chỉ có thể thở dài một tiếng: "Đi thôi, anh đưa em đi dạo."
Thi Mị cười quyến rũ đuổi theo: "Ừm!"
Đường Tịnh Minh không có kinh nghiệm ở chung với con gái, từ nhỏ đến lớn quen biết con gái cũng chỉ có Đường Vũ thôi.
Mà Đường Vũ. . . . . . Thích nhất chính là hát, khiêu vũ và mua sắm.
Anh ta cũng không biết đưa Thi Mị đến nơi nào, không thể làm gì khác ngoài dẫn cô đến trung tâm thương mại gần đó.
Rất nhanh, Đường Tịnh Minh đã phát hiện bản thân đúng đến mức không thể đúng hơn.
Thi Mị đi vào trung tâm thương mại, đôi mắt tỏa ra ánh sáng điên cuồng có thể thấy bằng mắt thường.
Nhưng cô nhanh chóng ủ rũ, nhỏ giọng nói: "Đường bảo bối, người ta không có tiền tiêu vặt."
Cô vẫn còn biết vào chỗ này cần có tiền! Xem ra thứ nên biết, cô vẫn biết.
Đường Tịnh Minh cảm thấy rất vui.
Anh ta an ủi vỗ vỗ đầu vai cô, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, có anh trai ở đây, em muốn mua gì cũng được."
Đôi mắt của Thi Mị sáng ngời, nhưng ngoài miệng vẫn tương đối kín đáo, cô hơi nâng mắt lên, ra vẻ phúc hậu lại vô hại: "Thật sao?"
Đường Tịnh Minh rất thích dáng vẻ đáng yêu này của cô, hiền lành nói: "Thật."
Nhưng Đường Tịnh Minh rất nhanh đã biết sai rồi.
Thi Mị mua cái gì quả thật liều mạng y như Đường Vũ!
"Đường bảo bối, em muốn điện thoại, có thể sao?"
Thi Mị mở to mắt, lộ ra vẻ mặt vô hại với cả người lẫn vật, chỉ vào điện thoại di động nào đó mới ra mắt.
Khuôn mặt của Đường Tịnh Minh vẫn như cũ: "Có thể."
"Đường bảo bối, em muốn cái này, có thể sao?"
"Có thể."
"Đường bảo bối. . . . . ."
. . . . . .
Liều mạng xong, thật đúng là mang thắng lợi trở về.
Từ quần áo đến trang sức, tất cả đều là màu hồng.
Nhưng không thể không nói, nó hệt như được thiết kế riêng cho Thi Mị vậy.
Thi Mị vốn trông có vẻ trẻ con, cô mặc vào những bộ quần áo đó, càng hóa thân thành một bé gái năm tuổi thật sự, đáng yêu khiến trái tim của người khác đều tan chảy.
Sau khi mua xong đã là buổi tối.
Cuối cùng sau khi đi ăn cơm xong, Thi Mị vô cùng ngoan ngoãn theo phía sau Đường Tịnh Minh, sau đó đang lúc anh ta do dự nghĩ xem có nên đưa cô về nhà thì Thi Mị lại thể hiện sự chống cự mãnh liệt.
Cô kéo quần áo của Đường Tịnh Minh, gương mặt tràn đầy oan ức, đáng thương nói: "Đường bảo bối, em không muốn về, chị gái xấu, anh trai xấu lắm, hu hu hu. . . . . ."
Nước mắt lã chã rơi xuống.
Điều này khiến Đường Tịnh Minh sợ hãi, tay chân luống cuống lau nước mắt cho cô, vội vã nói: "Được được được, không quay về không quay về, anh không đưa em trở về, đừng khóc đừng khóc nữa."
Lúc này Thi Mị đang khóc thút thít mới dừng lại, ngón tay kéo quần áo anh ta, đôi mắt đen nhánh ngập nước tràn ngập ỷ lại, giống như con nhỏ đi theo cha mẹ.
Đường Tịnh Minh cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Thời Lệnh Diễn lúc trưa này, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Xem ra, đối phó với phụ nữ, bất luận là già hay trẻ chỉ cần dẫn đi mua đồ là có thể dễ dàng bắt được trái tim của đối phương.
Đường Tịnh Minh cảm thấy mình đã đạt được vị trí nào đó, nhưng anh ta lại đau khổ suy nghĩ mình nên đưa Thi Mị đi đâu đây?
Đột nhiên, trong đầu lóe lên một ý nghĩ vô cùng mạo hiểm.
. . . . . .
Tám giờ tối.
Thời Lệnh Diễn còn ở công ty, anh đang chuẩn bị đi liền nhận được một cuộc điện thoại.
Đến từ nhà họ Thời.
Thời Lệnh Diễn tự nhiên nhận điện thoại, ngựa quen đường cũ gọi: "Ông nội."
Bên kia truyền tới một giọng nói già nua hùng hồn: "Về nhà một chuyến, vợ con tới."
Thời Lệnh Diễn ︰. . . . . . ?
…….