Đường Tịnh Minh trợn tròn mắt nhìn Tạ Phương Phương bị bảo vệ kéo đi, sau đó anh ta mới nghĩ đến mình còn cầm điện thoại di động của cô ta trên tay.
Bên trong điện thoại di động truyền đến tiếng nghị luận không ngừng, đề tài đơn giản chính là vây quanh Thi Mị, Tạ Phương Phương và Thời Lệnh Diễn.
Đường Tịnh Minh còn nhạy cảm phát hiện, mỗi người đều mang theo vẻ mặt vô cùng khát vọng muốn xem náo nhiệt.
Bên trên là gương mặt của nhiều người, tên nhóm rõ ràng viết rằng: nhóm bạn học cấp ba trung học phổ thông.
Tạ Phương Phương mở cuộc gọi video này chính là muốn cho đám bạn học nhiều chuyện đến xem chuyện cười của Thi Mị sao?
Đường Tịnh Minh tức giận tắt cuộc gọi video, anh ta trực tiếp nhét cho một bảo vệ: "Đi trả lại cho người phụ nữ kia đi!"
Sau đó, anh ta xoay người đi xem cô ngốc.
Cô ngốc đáng thương theo sát phía sau Thời Lệnh Diễn, anh đi nhanh, cô cũng đi nhanh, anh đi chậm, cô cũng đi chậm.
Lúc đi đường cô rụt bả vai, oan ức lại vô cùng đáng thương.
Đường Tịnh Minh đau lòng đi sát theo, gọi: "Em Thi."
Thi Mị khóc thút thít nhìn lại, đôi mắt ướt đỏ ửng, cái miệng chẹp chẹp làm bộ lại muốn khóc.
Đường Tịnh Minh hoảng sợ, anh ta vội vã tiến lên, làm mặt quỷ: "Lêu lêu lêu, đừng khóc, lêu lêu lêu, anh trai mua kem cho em ăn nha!"
Thi Mị không nhịn được, khẽ cười ra tiếng.
Đây là em trai ngốc của cô.
Vẫn ngây thơ đáng yêu như trước kia.
Đường Tịnh Minh thấy cô nở nụ cười, anh ta làm mặt quỷ càng thuận tay.
Thời Lệnh Diễn đã sớm hết kiên nhẫn, ném ánh mắt hình viên đạn cho anh ta.
Đường Tịnh Minh rụt đầu lại theo bản năng, nhưng anh ta nhìn thấy Thi Mị, lại cảm thấy mình không thể quá mất mặt trước mặt cô ngốc này.
Anh ta suy nghĩ một lát, liền nhìn về phía Thời Lệnh Diễn, nhỏ giọng nói: "Anh rể, chúng ta thương lượng một chút được không?"
Thời Lệnh Diễn nâng mắt nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Đường Tịnh Minh đã sớm quen rồi, tự hỏi tự nói: "Thì là, anh có thể đừng dữ với em như thế trước mặt em Thi không, như vậy sẽ khiến em rất mất mặt."
"Tôi dữ sao?" Thời Lệnh Diễn khẽ nâng mí mắt lên.
Chỉ một ánh mắt thản nhiên nhìn tới, Đường Tịnh Minh không nhịn được hạ thấp giọng, theo bản năng muốn yên tĩnh.
Đường Tịnh Minh khuất phục cúi đầu.
Dữ sao?
Không dữ.
Chỉ là khí thế của Thời Lệnh Diễn quá mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức khiến anh ta không thể nào quên áp lực.
Hơn nữa, từ trong đáy lòng anh ta đối đãi với anh như anh cả, sự kính nể khắc vào trong xương là không thể phai mờ.
Thời Lệnh Diễn nhìn dáng vẻ lo lắng của anh ta, anh cười nhạt một tiếng, đưa tay lên vỗ vỗ đầu vai anh ta: "Trí thông minh của cô ấy chỉ có năm tuổi, cậu coi cô ấy như em gái là được rồi."
Một câu nói khiến đáy lòng Đường Tịnh Minh hoàn toàn bị đâm thủng.
Đường Tịnh Minh nhìn Thi Mị bên cạnh rõ ràng không giống người bình thường, anh ta hơi nhụt chí, khịt mũi nói: "Em vốn cũng không muốn phát triển quan hệ gì khác, anh đừng nghĩ em quá xấu xa, em sẽ không có ý nghĩ khác với một bé gái năm tuổi."
Mới là lạ!
Bùm bùm bùm!
Một mình nhiều năm như thế, thật vất vả mới tìm được một kiểu người khiến mình vui vẻ, tại sao trời cao lại có thể tàn nhẫn như thế chứ!
Nếu đơn giản chỉ là cảm nắng, vậy cũng thôi đi.
Hơn nữa, em Thi trừ ngốc nghếch ra thì vẫn là vợ của người anh rể mà anh ta kính trọng nhất.
Sau khi Đường Tịnh Minh nói lời này, trên gương mặt không che giấu được bối rối.
Thời Lệnh Diễn nhìn chằm chằm vào anh ta một lúc lâu: "Vậy thì tốt."
Ánh mắt của Thời Lệnh Diễn khiến Đường Tịnh Minh cảm giác mình như đang phạm tội, anh ta chỉ có thể yếu thế cúi thấp đầu, thấp giọng vâng một tiếng.
…………..