Chương 24: Mẹ Kiếp! Cô Ta Nhảy Dựng Lên!

"Chồng sao? Hóa ra Thi Mị đã kết hôn rồi à?"

"Không thể nào, kết hôn mà vẫn đần độn đến đức hạnh như thế, cậu ta phải gả cho người chồng nghèo như thế nào chứ!"

"Dựa vào phẩm hạnh của Thi Mị từ trước tới giờ, cho dù không ai bao dưỡng cậu ta, thì cũng không thể tìm một kẻ nghèo hèn chứ!"

"Ừ ừ tôi cũng cảm thấy như vậy, cậu ta luôn yêu hư vinh....... Ôi, cô nói xem, cậu ta có thể chưa kết hôn mà có con, vì vậy không còn cách nào khác mới phải gả cho người ta hay không?"

"Không thể nào, nếu như cậu ta có con mà phải kết hôn, không thể bây giờ mới kết hôn chứ, kim chủ của cậu ta thay đi thay lại, đã sớm không biết mang thai bao nhiêu lần rồi?"

"Haizzzz. " Một giọng nói yếu ớt truyền đến: "Chỉ có tôi cảm thấy Thi Mị nhìn có vẻ không bình thường sao? Trước đây các cô đã từng thấy cậu ấy khóc chưa?"

Vừa nói như thế, sự chú ý của mọi người mới chuyển đến tình huống bây giờ của Thi Mị.

"Cũng đúng, cho dù Thị Mị nghèo như thế nào thì cậu ta cũng không thể mặc váy ngủ ra ngoài chứ?"

"Tôi vừa nghĩ tới đã nói, hơn nữa vẻ mặt của cậu ta thật sự trẻ con, vừa chạy vừa khóc, người bình thường ai lại như vậy chứ. . . . . ."

"Mẹ kiếp! Cậu ta nhảy dựng lên, đó là ai vậy? Mẹ kiếp, nhìn anh ta thật quen mắt đó!"

. . . . . .

"Ngài Thời." Người đàn ông trung niên lau mồ hôi, nụ cười trên mặt tràn đầy thoải mái: "Thật cảm ơn ngài, trăm công nghìn việc còn có thể dành thời gian đến kí hợp đồng, ngài yên tâm, tôi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài!"



Thời Lệnh Diễn bắt tay, vẻ mặt nhạt nhẽo: "Hầu tổng, khách khí rồi."

Hầu tổng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trên mặt cung kính cúi người, nói: "Bây giờ ngài phải trở về công ty sao? Tôi lái xe, đưa ngài một đoạn đường?"

Thời Lệnh Diễn cười nhạt từ chối: "Không cần đâu. . . . . ."

"Chồng ơi, hu hu hu hu!"

Một tiếng kêu to bỗng dưng lọt vào màng nhĩ, dáng người của Thời Lệnh Diễn cứng ngắc.

Giọng điệu mềm mại đáng yêu, quen thuộc đến tận xương tủy mang theo ấm ức như đang làm lũng.

Thời Lệnh Diễn đột nhiên quay đầu, anh nhìn thấy một bóng người màu hồng nhạt chạy đến, nhanh chóng tiến vào trong mắt của anh.

Trong đầu cảm thấy không thể nhầm lẫn bóng hình cô với người khác.

Rõ ràng là gương mặt hoàn toàn không giống nhau, nhưng sức quyến rũ trong đó gần như không có gì khác nhau.

Lúc trước, cũng có một bóng hình như thế chạy về phía anh, mang theo nụ cười long lanh rực rỡ, lại làm càn nhào vào trong lòng anh.

Thời Lệnh Diễn hơi thất thần, lúc anh nhìn thấy cô chạy lại đây liền theo bản năng mở rộng hai cánh tay ra.

Hơi thở mang theo mùi bánh ga to dâu tây thơm ngọt xộc vào chóp mũi, thân thể thơm ngọt mềm mại dính vào người anh, hai tay cô vuốt ve cổ anh, mang theo tiếng khóc “ hu hu hu”, nghe có chút oan ức thê lương.



Thời Lệnh Diễn bỗng nhiên hoàn hồn, anh lập tức đẩy cô ra.

Thi Mị không có chút giác ngộ mình làm sai chuyện, xoa mắt lớn tiếng gào khóc: "Chồng ơi, chồng ơi, có mụ phù thủy xấu xa đuổi theo em, hu hu hu, mụ phù thủy xấu xa muốn ăn em, hu hu hu hu!"

Hầu tổng bị sợ đến trợn mắt ngoác mồm, há miệng rụt lưỡi: "Ngài. . . . . . Ngài Thời, đây là ai vậy?"

Cùng bị dọa sợ cũng không phải chỉ có Hầu tổng.

Tạ Phương Phương chạy đến thì đứng tại chỗ, cô ta khó có thể tin nhìn phía trước.

"Chồng...... Chồng sao?"

"Đây không phải là anh Thời sao? Mẹ kiếp, anh ấy là chồng của Thi Mị sao?"

"Hả, không thể nào, nhưng mà anh Thời là thiên sứ đầu tư nổi tiếng hàng đầu Trung Quốc, anh ấy không thể nào để ý loại người ngốc nghếch này chứ?"

. . . . . .

Thời Lệnh Diễn nhìn khuôn mặt ngốc nghếch của Thi Mị, cô khóc không ngừng, lông mày giật giật, có chút đau đầu.

Tạ Phương Phương nhìn thấy Thời Lệnh Diễn cũng không thân thiện, thậm chí ánh mắt anh có chút chán ghét, cuối cùng vẫn lấy can đảm, hỏi: "Anh Thời, anh quen cô ta sao?"

……………...