Đời này Thời Lệnh Diễn đã làm hai chuyện vô cùng hối hận.
Thứ nhất ︰ Lúc Đường Vũ chết, anh ở nơi xa ngàn dặm.
Thứ hai ︰ Ly hôn với Thi Mị.
_
_
Trong lúc mơ màng Thời Lệnh Diễn giống như ngửi thấy mùi hương của cô trong trí nhớ.
Mùi hương thoang thoảng lành lạnh, đường cong dịu dàng lại xa xa không thể chạm tới, đôi tay non mềm vuốt ve cơ ngực anh, mang đến cho anh vui sướиɠ cực hạn.
"A Lệnh..." Giọng nói mềm mại ngọt ngào, khiến người ta hồn xiêu phách lạc, ** tận xương, "Em rất nhớ anh..."
Là mơ sao?
Nhưng tại sao... lại chân thật như vậy.
Thời Lệnh Diễn cố gắng níu giữ bóng dáng mờ ảo, khàn giọng hỏi ︰ "Là em sao, Đường Vũ."
Người phụ nữ giống như nở nụ cười, tiếng cười khẽ mà quyến rũ, như hồ ly tinh hại nước hại dân.
"Là em, A Lệnh, em đã trở về."
Thời Lệnh Diễn muốn duy trì tỉnh táo, nhưng lại không nhịn được mà trầm luân trong cơ thể mềm mại dưới thân.
Anh không nhịn được mà xoay người đè cô xuống bắt nạt, hết lần này đến lần khác gọi tên cô, "Đường Vũ, Đường Vũ..."
Một đêm phóng túng.
Thời Lệnh Diễn hiếm khi ngủ say như vậy.
Lúc mở mắt ra lần nữa, ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu vào, rơi trên ga giường sáng màu.
Trên chăn mỏng, loang lổ vết máu khô, vô cùng bắt mắt.
Thời Lệnh Diễn giật mình, ngước mắt, người bạn tốt của anh và Đường Vũ, Bạch Nguyệt Khiết lúc này đang đứng ở đầu giường cách đó không xa, sắc mặt hơi trắng bệch.
Giống như lúc này mới nhận ra Thời Lệnh Diễn tỉnh dậy, Bạch Nguyệt Khiết nhanh chóng quay người lại, nhìn anh, khó khăn nhếch môi, "Anh Lệnh Diễn, tối qua anh..."
Thời Lệnh Diễn híp mắt, ánh mắt nhìn thẳng Bạch Nguyệt Khiết, "Sao cô vào được?"
Công tác bảo vệ của biệt thự Thời Vũ Châu được làm vô cùng hoàn thiện.
Lúc Đường Vũ vẫn còn trên đời, nơi này là thế giới của hai người bọn họ.
Sau khi Đường Vũ chết, nó trở thành cấm địa của anh.
Không ai có thể bước vào.
Bao gồm cả Bạch Nguyệt Khiết.
Bạch Nguyệt Khiết nhận ra ánh mắt lạnh lẽo không vui của Thời Lệnh Diễn, cô ta siết chặt tờ giấy trong tay, sắc mặt có chút trắng bệch, tim đập vô cùng nhanh, khóe môi giật giật, nói︰ "Cửa không khóa, em trực tiếp đi vào..."
Tiến vào mới phát hiện, toàn thân Thời Lệnh Diễn đầy dấu hôn, một thân không mảnh vải che thân nằm trên giường.
Trên khăn trải giường màu nâu nhạt, loang lổ vết máu nhìn mà ghê người.
Càng khiến cho cô ta sợ hơn là, tờ giấy lúc nãy còn nằm trên tủ đầu giường, hiện tại đang ở trong tay cô ta.
Ánh mắt Thời Lệnh Diễn rất có tính xuyên thấu, lạnh lẽo nhìn cô ta một lượt, cả người tản ra ý lạnh.
Toàn thân Bạch Nguyệt Khiết chỉnh tề, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm tinh xảo.
Mùi nước hoa trên người nhàn nhạt, khác tối qua một trời một vực
Người tối hôm qua, không phải cô ta.
Thời Lệnh Diễn thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói ︰"Ra ngoài."
Ánh mắt Bạch Nguyệt Khiết khẽ run, "Anh Lệnh Diễn, tối qua anh với..."
"Đừng để tôi nói lần thứ hai."
Sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết thay đổi, cuối cùng chật vật chạy ra khỏi căn phòng có áp suất thấp kia.
Thuận tay đóng cửa phòng lại, sắc mặt Bạch Nguyệt Khiết trắng bệch, cô ta nghiêm túc mở tờ giấy trong tay ra, trên tờ giấy là nét chữ xinh xắn ︰ "A Lệnh, lúc nhìn thấy Bạch Nguyệt Khiết, nhớ giúp em hỏi cô ta một tiếng xem︰ Trái tim của em, cô ta dùng có thoải mái không."
Mỗi câu chữ đều lộ ra sự triền miên quấn quýt vô tận, mỗi nét bút đều mang theo bản sắc cá nhân.
Nét chữ này, cô ta quá quen thuộc.
Đây là chữ của Đường Vũ!
Bạch Nguyệt Khiết run rẩy lấy điện thoại ra, một tin nhắn đến vào lúc rạng sáng 3 giờ ︰ Thủy Cát, tôi đã trở về.
Thủy Cát, đây là tên riêng Đường Vũ hay gọi lúc trêu chọc cô ta.
Thủy Cát (水吉) là bộ chữ tách ra từ chữ Khiết (洁), vừa đáng yêu lại độc đáo.
Trước kia được gọi như vậy, Bạch Nguyệt Khiết sẽ cảm thấy vô cùng thân thiết.
Hiện tại nhìn thấy xưng hô này, Bạch Nguyệt Khiết chỉ cảm thấy sợ đến nổi da gà.
Hôm nay, là ngày giỗ năm thứ 3 của Đường Vũ.
……………