Chương 22: Xin Đi Chơi

Ăn xong bữa tối thì mọi người đều làm việc của mình. Vân Di kéo cô ra vườn đi dạo.

- Nói…(Tới nhà nghỉ mát trong vườn Vân Di chưa kịp ngồi đã mở miệng nói.)

- Nói gì? (Cô nhướng mắt lên hỏi.)

- Tất cả… (Vân Di nghênh mặt, tay gõ gõ lên mặt bàn.)

- Cậu hỏi đi… chứ biết kể từ đâu…(cô nghiêm túc nhìn Vân Di)

Thế rồi người hỏi người trả lời, trả lời rồi lại hỏi… mấy tiếng đồng hồ sau Vân Di mới tha cho cô. Lê lết về phòng đã hơn 10h tối. Đi tới cửa thư phòng, thấy đèn vẫn sáng. Thế là cô quay lại phòng bếp, pha một tách trà nóng mang lên.

- Vào đi. (Vừa gõ cửa đã nghe tiếng anh vang lên.)

- Lão đại… (Cô đặt tách trà lên bàn, gọi khẽ. Anh ngẩng lên nhìn cô một cái rồi lại cúi xuống xem tài liệu trong tay.)

Bây giờ, anh chỉ mặc đồ thường ở nhà, không vest đen nghiêm túc nữa nhưng khí chất vẫn không hề suy giảm, vẫn khiến người ta e dè không dám lại gần.

- Vết thương đã hết đau chưa? (Anh chỉ hỏi, không ngẩng đầu lên nhưng tay đã cầm tách trà đưa lên miệng.)

- Dạ… vết thương nhỏ thôi… khỏi rồi ạ. Chỉ là vết thương do thủy tinh cắt trúng, không sâu nên không nguy hiểm lắm.

- Ừ…

Lạnh lùng quá… thật khác lúc sáng nha…cô nhìn trái nhìn phải, thấy mình ở trong đây hơi dư thừa liền quay người đi ra, không quên nói thêm:

- Lão đại… cũng đừng làm quá khuya…

Sao tự dưng cô lại cảm thấy câu này đầy mờ ám nhỉ???

- Ừ… ( Anh lúc này chợt ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt đầy hàm ý mà cô không đoán được.)

Nhanh chóng đi ra khỏi thư phòng rồi bay vọt về phòng… Vừa đóng cửa phòng lại, đi được hai bước thì cửa phòng lại mở ra. Cô tròn mắt nhìn anh bước vào phòng.

- Ơ… Lão… lão đại… không phải anh… (Miệng lắp bắp mãi không tròn câu, tay thì chỉ loạn xạ cả lên).

- Anh nghĩ… không nên làm việc quá khuya… cũng phải nghỉ ngơi rồi… (Anh gật gật đầu, đi lại giường)

- Tiêu rồi… không phải anh nghĩ em đang câu dẫn anh đấy chứ??? (cô mím môi, thầm than trong lòng.)

Cô không nói không rằng, chạy ào vào phòng thay đồ. Thay đầm ngủ màu xanh lá nhạt, tương đối kín đáo, cô an tâm đi ra ngoài. Lúc trước, mối quan hệ của hai người chỉ đơn giản chủ - tớ, còn bây giờ nửa nạt nửa mỡ thật khiến người ta áp lực nha.

Tuy nhiên, ai đó không cảm thấy có gì khác, vẫn ôm ai kia ngủ ngon lành. Còn ai kia thì nghĩ mãi, cuối cùng mặc kệ ai đó làm gì cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, Cô trải qua chuỗi ngày dưỡng thương an nhàn ở Đoan Mộc gia. Vân Di hiện nay đã bị Khải Trạch lôi tới công ty quản lý mọi việc phụ giúp anh ta. Ai ai cũng có việc làm. Cô quay lại với công việc quen thuộc lúc trước như là làm vườn, phụ giúp nấu ăn thỉnh thoảng đến khu căn cứ giải quyết vài vấn đề công nghệ với mọi người.

Hơn một tháng trong nhà, cô từng xin Hàn Thiên cho cô ra ngoài chơi vài lần nhưng lần nào cũng thất bại. Lần thất bại đầu tiên, cô cho qua.

Lần thất bại thứ hai, cô liều làm mặt dỗi, ngủ sát ngoài mép giường không cho ai đó ôm. Thế mà trời xui đất khiến cô có cái tật ngủ hay chui rút vào chỗ ấm… thành ra… lúc ngủ, cô vô thức chui vào lòng anh. Thật mất mặt. Hai lần sau, cô xin xỏ nhưng không có lấy một tia hi vọng. Và vào một đêm mát mẻ nào đó…

- Này…Vân Di gọi… (Vừa thấy cô từ phòng tắm đi ra anh đã tiện tay ném cái điện thoại đang cầm cho cô.)

Cô nhanh tay chụp lấy…

- Chuyện gì?

- Sao không có thiện ý vậy… bộ mình phá hỏng chuyện tốt của ai đó sao?

- Bớt suy nghĩ lung tung… mà có chuyện gì?

- Mai mình muốn ra ngoài chơi… sẵn tiện mua sắm vài thứ…

- Cho mình đi với…(cô không đợi Vân Di nói hết câu liền cao giọng bay vào.)

- Haha… câu này mình nghe đã phát chán rồi… nhưng mình vẫn gieo hi vọng với cậu… như cũ… cố lên…

- Ừ… mình biết…

- Sáng mai nhé… mình chờ tin tốt… trường hợp đi không được thì… haha… như cũ… muốn gì mình mua… bye bye…

- Ừ… bye bye ( cúp máy, lòng đang nghĩ xem lần này nên xin xỏ Lão đại như thế nào.)

- Lại muốn ra ngoài? (Anh tắt Tivi nhướng mắt hỏi.)

-… (cô gật đầu liên tục. Và không đợi anh nói gì nữa, cô liền nhào lên giường, ngồi bẹp bên cạnh anh, hai tay bấu lên tay anh, tuông một tràn)

- Lão đại… lần này anh cho em đi đi… em hứa sẽ không gây chuyện… em ở trong nhà hơn một tháng rồi… đây là lần thứ năm em xin anh cho em ra ngoài rồi đó…anh đồng ý với em đi… rồi sau này anh muốn em làm gì em cũng nghe theo…

- Muốn em ở yên trong nhà?

- Ơ… chuyện đó…

- Thế nào…?

- Lão đại… cái này… anh là cấm vận em sao? (cô cúi gằm mặt lẩm bẩm.)

-… (Anh im lặng nhìn cô chằm chằm.)

- Em biết rồi… (Cô ỉu xìu nằm xuống.)

Anh tiếp tục im lặng, nằm xuống bên cạnh cô. Cô biết thân biết phận liền chui vào lòng anh. Anh hơi ngạc nhiên, cứ nghĩ cô sẽ nằm thừ ra một chỗ mặc cho anh kéo vào lòng. Anh cười cười vuốt tóc cô.

- Thôi được rồi…

- Hả??? (Cô ngước lên nhìn anh, mắt chớp chớp liên tục… Hình như… anh vừa có ý nhượng bộ cô nhỉ???)

- Nhưng anh sẽ cho người đi theo…

- Không cần… không cần… như thế mất tự nhiên…

-…

- Tùy… anh vậy…

- Nhớ về sớm…

- Vâng… (Cô cười hì hì ôm chặt lấy anh.)

Cô không ngờ cách vô tình mềm mỏng này của mình lại có hiệu quả như vậy… biết thế cô đã sử dụng từ lâu. Chợt cô nhớ ra phải gọi cho Vân Di

- Vân Di…

-…

- Ừ… đã thành công…

-…

- Haha… ừ… mai gặp…

Băng Tâm hí hửng nằm trong lòng Hàn Thiên. Tâm trạng nôn nao khiến cô không ngủ được. Nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, cô sợ mình không nằm yên sẽ làm anh thức giấc. Chợt anh trở mình, quay lưng lại phía cô. Thấy anh trở mình nằm yên, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nào hay biết, anh thực ra cũng không ngủ được. Tập hồ sơ lúc chiều đã khiến cho anh trằn trọc không yên.

Lúc chiều ở Thư phòng…

- Lão đại… vẫn không tìm được tung tích Lưu Mẫn Hoa… nhưng có thông tin rất quan trọng…

Hải Quân đưa lên một tập hồ sơ, anh lật ra xem, khẽ nhíu mày. Buông hồ sơ ra, anh ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài:

- Thì ra là nhằm vào họ… chúng ta đoán sai rồi…

- Vâng… không ngờ Lưu Mẫn Hoa lại là người của tổ chức Death.

- Vậy… lúc trước… cô ấy tiếp cận lão đại là có mục đích gì… rồi sao lại bỏ đi… rồi lại cất công lên kế hoạch quay về? (Hắc Minh nêu lên loạt thắc mắc.)

- Tung tích của Băng Tâm và Vân Di nhất định là đã bị lộ… Lưu Mẫn Hoa biết được mới lên kế hoạch chỉnh chu như vậy… nhưng tại sao cô ấy lại không ra tay… mà làm cứ như nhử mồi?(Hắc Long tiếp lời.)

- Tại sao Băng Tâm không nhận ra Lưu Mẫn Hoa? (Lần này là Cẩn Y lên tiếng.)

Hàn Thiên và ba người còn lại đổ dồn ánh mắt về phía Hắc Minh - người biết rõ về Death hơn cả. Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hình như Death có một tổ ngầm… tập hợp những người có địa vị trong xã hội họ chịu sự huấn luyện của Death nhưng không làm việc cho Death… theo như tôi biết Trần lão đại Trần Quan cũng là người của Death.

- Ra thế… (Ba người kia gật gù… Hàn Thiên thì im lặng.)

- Chế độ tập luyện của Death rất hà khắc… à… cái này… nên hỏi Băng Tâm và Vân Di…

- Vậy… có thể Lưu Mẫn Hoa là do Death đứng sau lưng (Hắc Long lên tiếng.)

- Tại sao Death cứ phải truy sát hai người họ? (Cẩn Y hỏi.)

-…

Năm người lại rơi vào trầm mặc.