Chương 2: Đua Xe

…9h sáng, trường đua xe XZ lớn nhất châu Á đã chật kín người. Mỗi hai năm một lần, giải thưởng rất hấp dẫn nên dù tính chất cuộc đua rất khắc nghiệt và nguy hiểm thì số lượng tay đua tham gia vẫn rất đông. Hơn trăm tay đua đếm từ khắp nơi trên thế giới. Cuộc thi chỉ có hai vòng. Vòng một chia làm 10 bảng, mỗi bảng 10 xe, 10 xe dẫn đầu mỗi bảng sẽ đua chung kết với quán quân lần trước và một tay đua đặt cách…

Băng Tâm rất thuận lợi về nhất bảng A. Màn ra mắt cực kì hoành tráng. Cô bỏ xa các đối thủ, chiếc Ferrari Enzo F150 đỏ trị giá hơn triệu USD lao vun vυ"t, tốc độ chạy kinh khủng đến vậy, ở những khúc cua xử lý rất đẹp khiến khán giả đứng ngồi không yên, điều bất ngờ nhất chính là tay đua này lại là nữ.

Tay đua nữ thì không lạ gì chỉ có điều tay đua nữ lọt vào chung kết xưa nay chỉ có cô. Chiếc Ferrari ngạo nghễ cán đích. Cửa xe bậc lên hệt như phượng hoàng lửa tung cánh, một dáng người thon thả từ tốn bước ra.

Áo crop top trắng rộng kết hợp với áo thun ba lỗ ngắn hở vòng eo thon, quần sọoc đen tôn đôi chân dài, làn da trắng muốt, tóc nâu xoăn cột cao nhẹ bay bay trong gió. Mắt kính đen to che gần nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nụ cười mê hồn. Nhìn cô giống một cô nhóc quậy phá hơn là một tay đua như mọi người nghĩ. Xe để cho nhân viên kiểm tra, Băng Tâm thong thả bước lại chỗ Vân Di.

- Sao… thế nào? (Tháo kính xuống, cô hất cằm hỏi)

- Vòng này cậu không qua được thì bỏ đua xe đi là vừa. (Vân Di nhả ra vài chữ lại cắm cúi gõ laptop)

Lúc Băng Tâm đua cô đã nghe mọi người bình luận, biết rõ khả năng của cô, Vân Di chẳng lấy làm lạ gì.

- Ây da thôi bỏ đi… (Băng Tâm ngồi xuống bên cạnh. Cầm ly cafe thong thả uống)

- Này… coi đi.( Vân Di đưa laptop cho Băng Tâm)

- Ai vậy? (Băng Tâm nhíu mày)

- Quán quân năm rồi không phải là đối thủ của cậu mà đối thủ của cậu là người này quán quân 4 năm trước, hắn ta là một người bí ẩn, không ai biết lai lịch của hắn cả cứ 3 năm hắn tham gia một lần và đều về nhất. (Vân Di nói thêm)

- Nam… 29 tuổi biệt danh Eric xe Porsche vô địch 3 lần là quán quân kì thi đầu tiên.( Băng Tâm hoảng hốt)

- Chứng tỏ hắn đã thi đấu và thắng từ lúc hắn 17 tuổi. Năm nay là đúng hẹn 3 năm trở lại của hắn sao… sợ rồi à?. (Vân Di lộ vẻ hứng thú dựa vào Băng Tâm)

- Cậu bị ấm đầu sao Băng Tâm này là ai sợ gì chứ?.( cô đẩy mạnh Vân Di)

Sau đó là một màn tự kỷ level max của Băng Tâm. Tú Viên đã miễn nhiễm với những tình huống này nên để mặc cô bay cao bay xa. Hai cô đâu hay biết trong đám đông có một ánh mắt sắc lẹm đang dõi theo bọn cô.

- Cuộc đua năm nay thú vị đây…(Một thân sơmi đen ngồi trong phòng chờ lên tiếng)

- Lão đại có cần điều tra không? (Một người đàn ông mặc vest đen cúi xuống hỏi)

- Cần…( Sau đó anh tựa vào ghế nhắm mắt lại)

- Anh…( Một anh chàng mặc sơmi trắng quần jean đen, tóc nâu bước lại. Cúi người xuống mặt đối mặt với anh chàng sơmi đen. Tư thế cực kì ám muội.)

- Cẩn thận đấy em sẽ không nhường anh đâu…

- Ồ… chờ chú em vượt qua xe đỏ kia đi!

- Đâu…?

Anh chàng nhìn theo ánh mắt người anh, rơi vào tầm mắt hai người là hai cô gái đứng cạnh chiếc Ferrari đỏ. Anh chàng tóc nâu này chính là Đoan Mộc Khải Trạch, và tất nhiên anh chàng sơ mi đen kia là Đoan Mộc Hàn Thiên.



Đến vòng chung kết, 12 tay đua 12 chiếc xe xếp thành hàng ngang trên đường đua. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về 3 chiếc xe ở giữa. Một đỏ một đen một xám. Một cô gái cầm cờ bước ra giữa đường đua. Cô gái cầm cờ lên cao, khi tay của cô vừa hạ xuống. 12 chiếc xe… à không 11 chiếc lao đi như tên bắn.

Chiếc xe màu đen vẫn đứng im. Mọi người bắt đầu nhốn nháo. Đoan Mộc Hàn Thiên một tay gác lên cửa xe một tay đặt trên tay lái, ngón tay gõ gõ vô lăng. Khi chiếc xe cuối cùng đã xa 1km, chiếc xe đen mới phóng đi.

Trên đường đua lúc này, xe đỏ và xám kè kè nhau dẫn đầu tốc độ hai xe thật kinh khủng. Và một điều khiến khán giả không tin vào mắt mình nữa là chiếc xe đen kì lạ kia chẵng mấy chốc vượt qua 9 chiếc xe và thẳng tiến đến 2 chiếc dẫn đầu.

- Haaaaaaa… Anh em tưởng anh bỏ cuộc chứ? (Khải Trạch mắt vẫn chăm chú nhìn thẳng miệng không ngừng cười nói)

- Hai người này anh em sao?

Băng Tâm lẩm bẩm. Phía trước có một khúc cua hơi gấp, các tay đua lần lượt giảm tốc độ, chỉ có cô là vẫn duy trì tốc độ. Vì thế vượt lên dẫn đầu.

- Cô ta điên… anh… anh… anh cũng điên luôn rồi!( Khải Trạch chưa nói xong thì đã thấy Hàn Thiên tăng tốc, vượt lên)

Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đen từ từ đuổi kịp, Băng Tâm cười lạnh. Đến khúc cua, vẫn tốc độ đó, cô cho xe qua cua một cách dễ dàng, tiếng rít xe vang lên chói tay. Khán giả nín thở nãy giờ, nhìn thấy cú rít xe thần sầu liền như ong vỡ tổ, tiếng hô vang lên rần trời. Chiếc xe đen cũng không thua kém, bây giờ đã chạy ngang hàng với cô. Theo sát là xe của Khải Trạch.

Qua vài khúc cua nữa, đội hình đua vẫn vậy. Gần đến đích, chợt cô lẫn Hàn Thiên đều tăng tốc tối đa 300km/h. Khải Trạch lắc đầu chịu thua.

Khi cách vạch đích khoảng 500m thì Hàn Thiên bất chợt phanh gấp rồi dừng hẳn. Băng Tâm chưa kịp nhận ra chuyện gì thì xe cô đã qua vạch đích. Cô phanh xe, tức giận bước xuống vừa lúc xe Hàn Thiên chạy tới.

Đoan Mộc Hàn Thiên chậm rãi bước xuống, tựa người vào thành xe. Đoan Mộc Khải Trạch cũng đi tới coi trò hay sắp diễn ra.

- Anh… làm vậy là có ý gì hả???

- …( Nhìn bộ dạng tứ đến đỏ mặt của Băng Tâm, Hàn Thiên cảm thấy hơi hứng thú chờ hành động của cô.)

- Anh… ngay cả cách tôn trọng đối thủ cũng không biết hả…? (Băng Tâm cắn môi, tức giận đã lên tới cực hạn. Coi cô là gì chứ cô tập trung thi đấu còn anh coi như trò đùa.)

- Băng Tâm… bỏ đi… chúng ta về…(Vân Di nhìn thấy thái độ của cô rồi nhìn vẻ lạnh lùng của Hàn Thiên cùng với vài người âu phục đen đứng xung quanh nên biết người này lai lịch không phải tầm thường. Không nên dính vào thì tốt hơn.)

- Cậu… buông mình ra…

- Cậu làm loạn gây chú ý lỡ Death phát hiện thì sao? (Vân Di thì thầm vào tai cô)

- Ừ thì… ( Chưa nói hết câu cô đã bị Vân Di kéo vào xe, ngồi ở ghế phụ cô vẫn không yên phận, ló đầu ra hướng Đoan Mộc Hàn Thiên la ó:)

- Đừng để tôi gặp lại anh nếu không… anh chết không đẹp đâu…

Nhìn theo chiếc xe đỏ chói chạy đi, Đoan Mộc Hàn Thiên khẽ nhếch miệng, quay người đi vào xe. Vừa quay qua đυ.ng phải Đoan Mộc Khải Trạch với vẻ mặt nghệch ra nhìn theo hướng xe đỏ chạy đi.

- Gì thế? (Hàn Thiên nhíu mày)

- Anh… em yêu cô ấy mất rồi…

- Cô nào?

- Cô gái dịu dàng đó đó…

- Chú mày yêu bao nhiêu lần rồi? (Nói xong, anh hừ khinh bỉ chui vào xe.)

- Lần này… em yêu thật…

- Mặc xác chú mày… (Nói xong anh rồ ga chạy đi. Hai chiếc Cadillac đen cũng nhanh chóng bám theo.).

Đoan Mộc Khải Trạch ngẩm nghĩ một lúc rồi lên tiếng:

- A Phong điều tra cô gái… à không hai cô gái ấy…

- Vâng Lão nhị… vậy giờ…(A Phong bước lên cung kính hỏi)

- Về công ty trước… chơi đủ rồi…

Nói xong anh cũng lên chiếc Porsche xám của mình chạy đi, theo sau là hai chiếc Lexus đen bóng.