Lương Hạo đứng giữa, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ…
" Ầm" Đầu Băng Tâm nổ ầm một tiếng… cô loạng choạng như suýt ngã may mà Cẩn Y đỡ kịp… kia là… Lưu Mẫn Hoa?
Nhìn sang Hàn Thiên dù anh vẫn bình thản như thường nhưng cô biết anh kinh động đến mức nào.
Cô cảm thấy tay chân tê rần… cô lờ mờ đoán được chuyện sắp diễn ra… đau… tim cô đau quá…
- Thiên… cứu em với…( Người con gái tên Mẫn Hoa thấy Hàn Thiên thì kích động đến mức gào thét kêu tên anh.)
- Mẫn Hoa…(Hàn Thiên rít khẽ. Tay vô thức nắm thành quyền, môi mím chặt, trên thái dương lộ rõ những đường gân.)
Đem toàn bộ hình ảnh của anh bây giờ thu vào mắt, Băng Tâm cảm thấy như bị rút hết sinh khí, chỉ lặng lẽ cuối đầu cười chua chát.
- Thiên Lão đại…(Lương Hạo chứng kiến nãy giờ chợt lên tiếng. Trong màn tình cảm thắm thiết nãy giờ, nếu hôm nay anh không mang được Lãnh Băng Tâm đi thì tên anh chắc sẽ viết ngược lại.)
- Anh muốn trao đổi gì? ( Hàn Thiên dời ánh mắt sang Lương Hạo)
- Một thứ không đáng giá của Lão đại thôi. (Lương Hạo cười cười.)
- Anh cứ nói… tôi sẽ chuẩn bị.
- Ồ… không cần chuẩn bị gì cả…
- Nói… anh muốn gì?
- Tôi muốn người của Lão đại… một đổi một…
- Băng Tâm nghe rõ từng câu từng chữ. Càng lúc cô càng hô hấp khó nhọc… điều cô đoán đã thành sự thật. Lương Hạo muốn đem Lưu Mẫn Hoa đổi lấy cô. Đoan Mộc Hàn Thiên yêu Lưu Mẫn Hoa tất nhiên sẽ đồng ý… nhưng cô không muốn xa anh… dù anh không yêu cô nhưng cô không quan tâm, cô chỉ cần ở bên cạnh hỗ trợ anh như một người thân cận… vậy thôi…
- Người nào? (Hàn Thiên nhíu mày.)
-…(Lương Hạo không nói gì chỉ nhìn Băng Tâm chằm chằm, nở một nụ cười thâm sâu khó đoán.)
- Không… (Cô lùi về sau hai bước, lắc đầu bất lực.)
Hàn Thiên nhìn Lương Hạo rồi theo ánh mắt của anh ta, anh biết được ánh mắt đó rơi trên người Băng Tâm thì khuôn mặt anh lộ rõ kinh ngạc hiếm thấy.
- Lương Lão đại… không phải anh…( Hàn Thiên mắt vẫn dán trên gương mặt cô)
- Đúng vậy… TÔI CHÍNH LÀ MUỐN CÔ ẤY. (Lương Hạo gằng từng chữ…)
Từng chữ từng chữ như những cái búa rạ giáng thẳng vào đầu Băng Tâm cô lúc này…
Băng Tâm hoảng sợ nhìn Hàn Thiên rồi lại nhìn Lương Hạo. Thấy Hàn Thiên vẫn chăm chăm nhìn cô, cô liền lắc đầu.
- Không… không…
- Rose… đi với anh (Lương Hạo lấy ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhưng cô lại thấy ánh mắt đó quá lạ lẫm, quá đáng sợ.)
- Rose? (Hàn Thiên nhíu mày nhìn cô, đợi một lời giải thích từ cô. Anh biết rõ nếu Lương Hạo biết Băng Tâm là Rose thì hẳn không chỉ đơn giản là Lão đại Lương gia.)
- Tôi… tôi…(Băng Tâm ấp úng, không biết phải nói gì. Lúc đấy Lương Hạo lên tiếng:)
- Tôi chính là Đỗ Hạo trước kia cùng là người của Death… tôi yêu Rose… tôi muốn cô ấy…thế nào? Giải thích như thế có vừa lòng Thiên Lão đại chưa?
- Đúng không?( Hàn Thiên không buồn nhìn anh ta một cái, vẫn đặt ánh mắt lạnh lẽo lên người Băng Tâm)
-…(Băng Tâm hoàn toàn bất lực, những lời Lương Hạo nói hoàn toàn là sự thật, cô còn nói thế nào đây? Nói cô không hề yêu Lương Hạo… nói cô yêu anh… nhưng như thế thì có ích gì… anh có yêu cô đâu… cần gì cô phải giải thích.)
- Đoan Mộc Hàn Thiên… tôi cho anh ba mươi giây… một đổi một (Lương Hạo nói.)
- Thiên… nhanh lên anh… cứu em. (Mẫn Hoa thấy cơ hội đến liền nắm chặt.)
-…
-…
Anh và cô im lặng nhìn nhau. Ánh mắt anh cô không thể hiểu được đang nói lên điều gì. Bỗng anh quay đầu nhìn Lưu Mẫn Hoa đang gọi anh bên kia. Nước mắt cô rơi xuống… cô đã hiểu… cô đã biết quyết định của anh… cô đưa tay lau hết nước mắt trên gương mặt bỗng trở nên bình thản lạ thường của mình… nở một nụ cười đẹp nhưng lạnh lùng.
- Em hiểu rồi… em đi (Cô khó khăn mở miệng rồi quay sang nói to với Lương Hạo)
- Đổi người… em đi với anh.
- Haha… em qua đây với anh…(Lương Hạo cười với cô rồi lệnh cho người thả Lưu Mẫn Hoa.)
- Băng Tâm…(Hàn Thiên gọi cô… không biết có phải vì cô khóc nên mắt bị hoa hay không… nhưng sao cô lại thấy trong mắt anh có nét đau khổ thế?? Nhưng cô rốt cuộc vẫn phải đi.)
Cô xoay người lững thững bước đi… mỗi bước sao mệt nhọc thế này???
Lưu Mẫn Hoa được tự do liền chạy nhanh qua phía Hàn Thiên. Đi ngang qua cô, cô ta ném cho cô một tia chán ghét rồi đi qua cố tình trượt vai cô. Băng Tâm loạng choạng rồi té xuống cô ta thầm cười khinh bỉ mình, chỉ một cái đυ.ng vai vậy thôi mà đã đứng không vững.
Hàn Thiên hơi giật mình, vô thức bước lên một bước nhưng đã bị vòng tay của Lưu Mẫn Hoa kìm lại. Anh nhìn Mẫn Hoa một cái rồi nhìn về phía Băng Tâm thì cô đã được Lương Hạo đỡ dậy.
- Đoan Mộc Hàn Thiên… chúng ta đã xong… từ nay như cũ… nước sông không phạm nước giếng… (Lương Hạo hướng Hàn Thiên mà nói to.)
- Mong là như vậy…(Hàn Thiên không có hành động dư thừa, liền ôm ngang người Mẫn Hoa quay người bước đi.)
Băng Tâm quay lại chứng kiến cảnh đó, nước mắt kìm nén nãy giờ liền không kiêng nể gì nữa cứ tuông ra tuông ra.
- Ngoan… anh sẽ làm em quên đi hắn… chúng ta lại như ngày xưa em nhé…(Lương Hạo ôm cô vào lòng.)
- Em mệt rồi… muốn nghỉ
- Được.