Chương 12: Giúp Hắc Minh

Sáng hôm sau… do cô ngủ rất ngon nên tâm trạng khá là tốt. Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.

- Lão đại…( Cô vui vẻ gọi anh rồi ngồi xuống chỗ.)

- Hôm nay tâm trạng tốt thế cơ à? (Anh hỏi, nhàn nhã nhấp ngụm trà rồi nói tiếp):

- Được ôm ngủ rất ngon sao?

Phụt… Hắc Minh và Hải Quân mém phun đồ ăn trong miệng ra. Hắc Long và Cẩn Y vẫn thản nhiên, tuy vậy khóe miệng vẫn co giật nhè nhẹ.

- Khụ khụ… ( Cô bị sặc rồi… thở không thông rồi Cẩn Y vội lấy cho cô ly nước rồi vỗ lưng cho cô.)

Dần lấy lại hơi thở đều đặn, cô ném cho anh một cái liếc.

- Tôi nói oan cho em? Là ai bám chặt lên người tôi suốt đêm không buông?

Đám người Hắc Minh nhịn cười đến đỏ cả mặt, cô thầm mắng bọn họ chết tiệt.

- Tôi… (Cô không biết nói gì nữa. Bản thân tự biết cô có thói quen khi ngủ là luôn rút vào nơi nào có hơi ấm, nên việc bu bám người anh là rất có khả năng.)

- Nhưng không sao… da thịt cô rất mềm và thơm (Anh lại phun ra một câu khiến cho cô muốn chui tọt vào góc tường mà chọt kiến cho rồi. À khoan… sao nói cô giống món ăn vậy??)

-… (Cô không muốn nói gì nữa… Bọn người kia cười muốn té ghế luôn rồi kìa… còn mặt cô bây giờ chỉ có thể liên tưởng đến hình ảnh… tôm luộc.)

Bữa sáng đáng ghét cũng trôi qua. Cô theo mọi người đến khu căn cứ vào phòng nghiên cứu vũ khí của Đoan Mộc gia. Cô vẫn nghĩ khu chế tạo vũ khí thiết bị công nghệ của Death đã là tiên tiến tiện nghi nhất cho đến khi cô đặt chân vào nơi này.

Băng Tâm hai mắt sáng rực đi xung quanh, sờ các máy móc thiết bị rồi xem xét nhân viên đang làm việc.

- Thật hoành tráng… ( Cô buộc miệng thốt ra, vui vẻ nhìn Hàn Thiên đang ngồi trên ghế sofa.)

Hắc Minh mang đến cho cô một bảng thiết kế mắt kính công nghệ cao kết hợp giữa kính bình thường với kính hồng ngoại nhìn trong đêm còn có thêm nhiều chức năng định vị và gây nhiễu.

- Chúng tôi muốn tạo thêm cho nó chức năng gây nhiễu thiết bị định vị của đối phương nhưng để không ảnh hưởng đến định vị của ta thì… vẫn chưa nghĩ ra.

- Dùng sóng kết hợp của Xz với Pa để gây nhiễu đồng thời. Chúng ta cần cải tiến bộ nhận tín hiệu định vị cho phép nhận tín hiệu nhấp nháy đồng thời thiết kế kính để nó phát tín hiệu xen kẽ tuy gây nhiễu sẽ không liên tục nhưng cũng là quá tốt rồi.

- Em ở lại giúp bọn họ đi (Anh nói rồi sải bước ra ngoài.)

- Được… tôi sẽ cố gắng…

Thế là nguyên cả ngày hôm đó cô vùi đầu vào bản thiết kế, thử nghiệm đủ thứ… đến bữa tối cô cũng nhờ người mang đến cho cô và Hắc Minh.

Mãi đến 10h tối, khi bản vẽ mẫu hoàn chỉnh cô mới rời khỏi đó, đi về phòng. Đi ngang qua thư phòng sáng đèn, anh vẫn còn làm việc. Cô vào phòng, tắm xong đã hơn 10 giờ 30 và anh vẫn chưa xong việc. Cô đi xuống phòng bếp ở lầu hai làm cho anh tách trà hoa nhài rồi mang lên.

Gõ gõ cửa phòng vài tiếng thì nghe giọng anh.

- Vào đi

Anh vẫn chăm chú xem tập tài liệu trên bàn, không biết người đến là cô.

- Lão đại. (Cô nhẹ nhàng đặt tách trà xuống. Nghe tiếng cô, anh ngẩng đầu nhìn cô rồi lại nhìn tách trà. Anh cười cười buông tài liệu xuống rồi cầm lấy tách trà.)

- Sao chưa ngủ?

- À… tôi mới vừa về…

- Không phải không có tôi em không ngủ được đấy chứ?

- Ah… không… không phải vậy

- … Anh im lặng nhìn cô vài giây rồi nói tiếp

- Lại đây

Vẫn câu quen thuộc và sau đó là tình cảnh quen thuộc. Cô ngồi trên đùi anh và anh vùi đầu vào cổ cô hít thở mùi thơm quen thuộc.

5 phút sau, buông lỏng cô ra, nhìn cô nói:

- Em về ngủ trước đi

Cô nhìn lướt qua bàn làm việc, chỉ vào chồng tài liệu, hỏi:

- Đừng nói là anh phải xem hết chúng nha

- Ừ… nên em đi ngủ đi

-… (Cô nhìn anh rồi đứng dậy đi ra ngoài. Tới cửa, cô quay lại nhìn thì thấy anh đã cúi xuống xem tải liệu tiếp, còn lấy tay day day huyệt thái dương. Cô thở dài rồi đóng cửa lại.)

Về phòng, cô cởϊ áσ khoác rồi lên giường nằm. Điện thoại chợt reo lên… là Vân Di.

- Thành thật khai báo…nhanh?(Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy hào hứng của Vân Di)

- Chuyện gì?

- Cậu đừng giả ngu với mình… mình không ở đó nhưng vẫn biết chuyện nên biết nha

- Biết rồi còn hỏi… cậu thừa năng lượng à?"l

- Haha… hôm trước có người còn bảo sao chuyện của tôi phát triển nhanh… xem ra… ai đó cũng không chịu thua nhỉ?

- Không như cậu nghĩ đâu…

- Xía… dùng đầu gối nghĩ cũng không có khả năng mình nghĩ sai

- Thật… bọn mình chỉ ngủ chung không phát sinh chuyện gì hết… anh ta bảo đó là nhiệm vụ của mình thôi…

- Hả???

- Vậy đó…

- Thôi… Trạch nói Hàn Thiên anh ta đó giờ chưa gần gũi ai như vậy… cậu xem…

- Kêu người yêu ngọt thế? haha

- Cậu đừng đánh trống lảng

Hai cô nàng nói chuyện hơn tiếng đồng hồ. Cô tắt điện thoại, tắt đèn rồi chui vào chăn. Mệt mỏi cả ngày nên cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không rõ là anh trở về khi nào, chỉ biết khi cô giật mình lúc nửa đêm đã thấy mình nằm gọn trong lòng anh. Cô mỉm cười rồi xích lại sát anh một chút, hài lòng tiếp tục ngủ.