Trải qua muôn vàn sóng gió, cuối cùng anh và cô cũng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Một đời một kiếp bên cạnh nhau, mãi mãi không rời xa.
Ngoài trời, từng đợt gió thu thổi đến, hương thơm đặc trưng của các loài hoa tung bay trong gió. Làn nước trong xanh ở hồ điều hòa gợn sóng, người người nắm tay nhau đi dạo quanh hồ.
Những toà nhà cao ốc hàng chục tầng được bao bọc bởi những cây xanh, những vườn hoa. Màu sắc rực rỡ, trăm hoa đua nở dưới ánh nắng dịu nhẹ của mùa thu Hà Nội.
Đường phố nhộn nhịp người qua lại, người bình tĩnh, người tấp nập vội vã. Đây hiển nhiên là đặc trưng ở đô thị.
Tháng 11 cũng gần như là tháng cuối năm, sự tất bật của con người để hoàn thành những công việc, mục tiêu của năm cũ để bước sang năm mới. Đón nhận nhiều niềm vui, may mắn và hạnh phúc.
Vương Quốc Hùng, Vương Ngọc Anh rất ngoan khi chơi với anh chị của mình. Vương Kiên ôm Trần Thanh Ngọc trên sân thượng, ngắm nhìn toàn thành phố.
- “ Vợ, năm năm qua, từ lúc chúng ta gặp mặt đến hiện tại. Anh luôn giấu em một chuyện, anh không dám nói ra nhưng ngày hôm nay anh phải nói, anh biết mình không thể giấu em mãi được. ”
- “ Có chuyện gì sao? Nó có nghiêm trọng lắm không? ”
Trần Thanh Ngọc trong lòng hoang mang, tim không hiểu vì sao lại đập mạnh. Cô rất mong chờ ngày anh nói điều đó với cô, nhưng điều đó là gì? Cô chưa từng nghĩ đến.
- “ Năm năm, anh thấy anh là con người như thế nào? ”
Vương Kiên muốn biết trong lòng cô nghĩ anh là người ra sao? Dù kết quả như thế nào anh vẫn chấp nhận, vì anh biết rằng anh cũng không phải người tốt.
- “ Anh rất giỏi, rất tốt, dù năm năm trôi qua nhưng vẫn không hề thay lòng đổi dạ, vô cùng chung thủy. Anh tốt lắm, thật sự rất tốt. ” Trần Thanh Ngọc mỉm cười, ngước mắt nhìn anh
Vương Kiên nghe xong những lời này, anh lại thấy mình thật sự không xứng với những lời đẹp đẽ đó một chút nào. Tay anh nhuốm đẫm máu người, gϊếŧ không biết bao nhiêu sinh mệnh.
- “ Em nghe anh nói đây, em nghe xong phải thật bình tĩnh, đừng làm đau chính mình, được không? ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, cô không biết bí mật của anh là gì nhưng cô cảm tưởng nó rất nghiêm trọng.
- “ Anh năm 18 tuổi, bước chân vào Đại Học. Bốn năm sau, lập ra một bang phái tên " Vương Long bang " đó là một tổ chức hắc đạo, gϊếŧ người không gớm tay. Anh 20 tuổi đã gϊếŧ người, chỉ cần đυ.ng đến địa bàn của anh chỉ còn cái chết. Một khi đắc tội thì sẽ sống không bằng chết, thịt nát xương tan, một đi không trở lại. Chọn đối đầu với anh chính là đối đầu với thần chết. ”
Giọng nói thâm trầm, lạnh lẽo. Trần Thanh Ngọc bám vào thành tường, cô bình tĩnh tiếp nhận những gì chồng cô vừa nói.
- “ Chuyện lớn như vậy, tại sao anh lại không nói với em. Sao bây giờ anh mới nói? Em là vợ anh cơ mà, anh đáng ghét lắm, Vương Kiên. ”
- “ Được rồi, anh đáng ghét, anh đáng hận vì giấu em từng ấy năm. ” Vương Kiên ôm chầm lấy cô, giọng ôn nhu nói
- “ Em biết chuyện này lâu rồi, anh là lão đại nhưng em không nghĩ anh đã từng gϊếŧ người. Tại sao anh phải làm như vậy? Em là bác sĩ với sứ mệnh cứu người nhưng vì sao chồng em lại gϊếŧ người chứ? ”
Trần Thanh Ngọc ngàn lần không muốn tin, anh là lão đại quản lý hắc bang đã đành nhưng đằng này anh lại gϊếŧ người. Tại sao phải gϊếŧ người?
- “ Thế giới ngầm vốn không hề đơn giản, nó tàn nhẫn hơn em nghĩ rất nhiều. Không có tình người, chỉ tồn tại thắng và thua, kẻ mạnh và kẻ yếu. Anh phải trở thành kẻ mạnh thì mới có thể tồn tại, quản lý được Vương Thị, đưa Vương Thị lên tầm cao. Nếu không phải kể mạnh thì anh đã mất em từ lâu, bị kẻ khác cướp mất. Tham vọng quyền lực và địa vị của con người thật sự rất lớn, bất chấp mọi thứ để có được. Sự lương thiện là điều vô cùng hiếm hoi. ”
- “ Đáng sợ như vậy sao? Anh làm như vậy cũng là tự bảo vệ mình và Vương Gia có đúng không? ”
- “ Đúng vậy, sau này thì bảo vệ cả em và gia đình của chúng ta. Từ lúc anh yêu em, anh không còn gϊếŧ người nữa cũng không đấu tranh vì quyền lực. Mọi thứ đã quá đủ. ”
- “ Tính mạng vô cùng quan trọng với con người, anh đừng làm mất. Em không muốn chúng ta cách biệt trùng phùng, người dương gian người âm gian. Em sợ lắm. ”
- “ Không sao đâu, anh sẽ bên cạnh em và con cả đời. ”
Trần Thanh Ngọc gật đầu, nở nụ cười hạnh phúc. Anh là gì cũng được, quá khứ thì cứ để quá khứ để yên, hiện tại và tương lai mới là thứ đáng để quan tâm.