"Ô, em gái cũng ở đây à?" Hinh Nhi bước đến bên hắn, cô khẽ nhìn hắn, hắn vẫn chẳng phản đối gì. Hinh Nhi ngồi lên đồi hắn, vươn tay quàng lấy cổ hắn. Hàng động này của cô không chỉ có hắn mà ả còn phải ngạc nhiên tới ngây ngốc người.
Hinh Nhi nhìn ả cười khinh bỉ, mấy cái trò này đâu phải chỉ có ả mới làm được, cô cũng làm được. Mặc Hàn là chồng cô, dù không thích hắn nhưng lại không muốn ai cũng quyến rũ hắn, ngoài cô ra thì không ai được phép dụ dỗ hắn. Nếu đã vào vai, thì phải diễn cho thật tốt, đâu thể diễn nửa chừng nửa vời được.
Mặc Hàn cười gian, hắn thừa cơ hội vòng một tay ôm lấy eo cô.
"Hai người vừa xảy ra chuyện gì vậy ?" Hinh Nhi nhìn hắn, đôi mắt như muốn nói hắn phải hợp tác.
"Bọn anh đang bàn chuyện thôi!" Mặc Hàn hiểu ý cô liền lên tiếng.
"Hình như Hinh Thư có gì đó không hài lòng nhỉ ? Anh làm gì nó thế?" Cô ngọt ngào hỏi hắn, ánh mắt chế giễu nhìn ả, muốn giật chồng của cô, ả không có cửa.
"CÁC NGƯỜI THÔI ĐI" Hinh Thư tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm "Các người diễn quá nhập tâm rồi, tưởng tôi không biết chị đang giở trò à ?"
"Nó đang nói gì vậy chồng ?" Hinh Nhi mím môi vờ đáng thương.
Vũ Mặc Hàn thật sự bị bộ dáng này của cô mê hoặc, con mèo nhỏ cảu hắn biết ăn vạ làm nũng rồi. Mặc Hàn xoa đầu cô, lườm ả.
"Về đi, tính ở đây ăn cơm tối luôn hay sao ?"
Hinh Thư cắn môi, lần nào cũng vậy, hắn cũng hất hủi ả. Kể từ khi cô về thì hắn hoàn toàn chẳng để tâm đến ả, làm ả càng phẫn nộ, muốn gϊếŧ chết cô hơn. Hinh Thư xoay người, bỏ đi một mạch. Loại trừ được chướng ngại vật, cô thở phào nhẹ nhõm, suốt ngày đấu đá với cô em gái khiến cô mệt mỏi vô cùng. Hinh Nhi bỏ tay ra, đứng dậy tính bước đi thì bị hắn kéo lại.
"Tính lợi dụng tôi xong rồi bỏ đi à ?"
Tư thế hiện tại của hắn và cô khiến cô ngượng ngùng, Hinh Nhi đứng đối diện với hắn, tay hắn đang ôm chặt cứng lấy cô, còn tay cô lại đặt trên vai hắn, hắn đứng cô ngồi, cái tư thế này thật khiến người khác hiểu lầm mà.
"Bỏ tôi ra" Hinh Nhi đẩy mạnh hai tay trên vai hắn.
Mặc Hàn vừa buồn bực, lại chẳng thể làm gì cô. Hắn nhìn người con gái đang cố chống cự hắn, tay vô thức nới lỏng để Hinh Nhi thoát ra. Thời gian sống chung với nhau khiến hắn nhận ra rằng hắn quá nóng vội để có được cô, để cô luôn tìm cách tránh né hắn. Mặc Hàn nhớ rõ những lời từng hứa, hắn hứa sẽ bảo vệ cô, hắn hứa sẽ chăm sóc cô, hắn hứa sẽ chờ cho đến khi cô chấp nhận hắn, biết là sẽ rất lâu nhưng hắn vẫn chờ. Có thể ngày xưa là một chuỗi ngày gian nan và đau khổ với cô, nhưng Mặc Hàn tin rằng nếu bản thân kiên trì thì sẽ có một ngày Hinh Nhi quay trở về bên hắn. Người con gái hắn yêu, bây giờ đã mạnh mẽ, không còn yếu đuối chỉ biết khóc lóc như ngày xưa, hắn không thể ràng buộc hay áp đặt cô vào ý muốn của mình. Cô giống như một chú chim nhỏ, thích bay lượn trên bầu trời xanh rộng lớn, không thích bị ràng buộc, cô thích tự do, ngoài kia có bao nhiêu thứ đang chờ cô, biết đâu đến một lúc nào đó, cô sẽ là người tỏa sáng hơn hắn, vậy nên hắn không thể nào ngăn cản cô được. Hinh Nhi muốn gì hắn đều cho mà không cần suy nghĩ, chỉ duy nhất một điều hắn sẽ và nhất định không cho phép là để mất cô.
"Này, anh nghe tôi nói gì không vậy?" Hinh Nhi nói lớn, quơ quơ tay trước mặt hắn.
Mặc Hàn đang trầm tư suy nghĩ thì bị tiếng nói của cô làm cho giật mình.
"A, em nói gì ?"
"Tôi nói vết thương của anh bị hở rồi, tôi đã dặn đừng cửa động mạnh để không bị chảy máu mà anh không nghe. Anh ngồi yên để tôi thay băng cho anh" Hinh Nhi vừa nói vừa lục tìm hộp sơ cứu trong tủ.
"..."
Một lúc sau, cô cầm hộp sơ cứu đặt bên cạnh hắn, nhẹ nhàng tháo băng cuộn đã thấm máu cũng không quên quan sát nét mặt của hắn để điều chỉnh độ mạnh nhẹ tháo băng.
Nhìn người phụ nữ bé nhỏ khổ sở vì sợ máu, cô tận tâm chăm sóc lại phải quan sát nét mặt của mình từng li từng tí khiến hắn không khỏi kích động. Mặc Hàn nhìn cô, hắn muốn ôm cô, thật lâu! Đến khi không còn ôm được nữa thì thôi.
Hinh Nhi cẩn thận quấn băng cuộn quanh vết thương, nhẹ nhàng quấn chặt mà không động đến vết thương. Sau một hồi loay hoay, cuối cùng cũng xong. Hinh Nhi để hắn nằm ngủ, một mình đi ra khỏi phòng.
Cô dự định sẽ đi dạo quanh biệt thự để hít thở không khí, sẵn tìm hiểu cấu trúc của căn biệt thự này. Muốn đi dạo ngoài vườn thì phải đi qua phòng khách, đúng lúc, Vũ phu nhân thấy cô đi ngang, liền ngoắc tay lại.
Hinh Nhi ngồi bên cạnh bà ấy, Vũ phu nhân cầm miếng táo trên bàn đưa cho cô, cô cũng vui vẻ nhận lấy.
"Cưới nhau đã lâu rồi, hai đứa khi nào mới cho ta đứa cháu để ẵm bồng đây?" Bà ấy vờ than thở, suy nghĩ.
"Mẹ à, chuyện này...là sớm muộn mà" Cô gượng cười.
"Hừm...lâu như vậy mà không có cháu, chẳng lẽ tiểu tử thối kia yếu sinh lý ?"
Ặc!
Hinh Nhi nghe mẹ hắn nói vậy, xém mắc nghẹn. Cô không biết phải giải thích thế nào cho mẹ hắn hiểu. Chẳng lẽ nói hắn và cô chỉ làm đúng một lần đó, khả năng có con hay không cô còn chẳng biết. Nhưng nếu Vũ phu nhân đã nghĩ hắn như vậy thì cứ để như vậy đi, ích ra không cần giải thích. Nghĩ vậy Hinh Nhi liền cười lớn trong lòng, nếu tất cả mọi người đều biết hắn bị yếu sinh lý, không biết sẽ như thế nào.