Chương 20: Tiền cô xài là của tôi

Sau khi ăn xong, Mặc Hàn chở cô về khách sạn. Hắn đòi ngủ chung nhưng bị cô kiếm cớ đuổi đi. Về đến phòng, Hinh Nhi liền đánh một giấc tới sáng.

Reng Reng!

Đang ngủ ngon thì bị tiếng chuông điện thoại phá mất giấc ngủ. Tô Hinh Nhi vương tay với lấy điện thoại trên bàn, mắt nhắm mắt mở nhấn vào màn hình.

"Alo...ai vậy?" Hinh Nhi nói với giọng ngái ngủ

"Chủ tịch, không xong rồi, Hinh Thư đem người đến làm loạn ở công ty, không cho ai làm việc hết" Giọng của thư kí Châu hớt hải ở đầu dây bên kia, qua điện thoại, cô có thể nghe thấy tiếng có người phụ nữ chửi rủa.

"Được rồi, tôi tới liền!" Hinh Nhi nói rồi cúp máy, lấy đồ đi vào phòng tắm.

[...........]

Tập đoàn Tô thị

"Chủ tịch của các người đâu gọi ả ra đây cho tôi" Hinh Thư la hét, ném hết đồ trên bàn làm việc xuống dưới đất.

Nhân viên trong công ty đều sợ hãi, run lên bần bật, không dám chống đối lại ả.

Hinh Thư tức giận vì hỏi không ai trả lời, ả vung tay định tát thư kí của cô nhưng bị cô nắm lại.

"Cô làm loạn đủ chưa ?" Hinh Nhi trợn mắt, dùng sức nắm chặt lấy cổ tay ả.

"Bỏ ra" Bị đau, ả liền gạt tay cô ra, xoa xoa cổ tay đang ửng đỏ.

"Công ty của tôi, cô tới đây làm gì ?"

"Nếu nói đây là công ty của chị, vậy chị phải chu cấp cho gia đình tôi chứ ? Tại sao lại đóng băng tài khoản của tôi ?" Hinh Thư lớn tiếng, chỉ tay vào mặt cô.

"Vì tiền cô đang xài cũng là tiền của tôi, tôi có quyền lấy lại"

"Nói láo, đó là tiền do tôi làm ra, chị đừng cướp trắng trợn như vậy" Hinh Thư gông cổ lên cãi lớn tiếng, ả cố tình để mọi người có cái nhìn xấu về cô.

Hinh Nhi cười khinh, cái trò ăn vạ này của ả đã quá quen thuộc với cô rồi. Người ta nói không tắm hai lần trên một dòng sông, ả cũng đừng có hòng giở 1 trò 2 lần.

"Cô làm gì để có tiền ? Đừng tưởng tôi không biết, công ty bị lỗ vốn là do cô và mẹ cô âm thầm rút ra"

Hinh Thư ngớ người, ả lùi lại vài bước.

Xung quanh bàn tán xôn xao, ánh mắt chỉ trích về hướng ả.

"Chị...chị...đừng vu khống cho tôi!" Ả nói lắp, phản đối lại lời buộc tội của cô.

"Tôi vu khống hay trong lòng cô biết rõ. Sẵn tôi nói luôn, tiền vốn trong công ty nếu cô không lập tức trả, đừng trách tôi không nể tình chị em. Còn hôm nay cô tới phá công ty tôi, làm chậm tiến độ làm việc, xem như tôi bỏ qua cho cô lần cuối"

Hinh Nhi nghiêng người, chỉ tay về phía thang máy.

"Bây giờ cô muốn tự đi hay để bảo vệ lôi cô đi ?"

Hinh Thư tức tới đỏ mặt, hậm hực bỏ đi về.

"Không tiên!" Cô cố ý hét lớn để chọc giận ả thêm.

Ting! Điện thoại cô có tin nhắn.

Cầm lấy điện thoại, vuốt màn hình, nhìn người gửi tin nhắn là Minh Huy. Anh đi nước ngoài về rồi, muốn mời cô đi ăn cơm trưa. Hinh Nhi vô thức cười một cái, nhắn tin đáp lại rằng cô đồng ý.

Hinh Nhi giải tán nhân viên, căn dặn thư kí dọn dẹp sạch sẽ rồi thẳng tiến bước ra thang máy.

Cô lái xe đến nhà hàng theo địa chỉ mà anh gửi trong tin nhắn, đỗ xe dưới hầm và đi vào nhà hàng.

"Chào quý khách, quý khách có hẹn trước không ạ ?"

"Tôi có hẹn với Tiêu Minh Huy!" Phục vụ gật đầu, dẫn cô đến bàn anh đã đặt, anh chưa đến, cô đành ngồi chờ. Vừa ngồi xuống cô đã nghe giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau, là giọng của một người đàn ông. Vì nhà hàng ở đây mỗi bàn đều có một vách ngăn bằng gỗ, cộng thêm họ nói lớn tiếng nên cô dễ dàng nghe được cuộc đối thoại của họ.

Giọng nói của một người đàn ông quá 50 tuổi lên tiếng.

"Cậu tới tìm tôi làm gì ?"

Kế đó là giọng nói của một thanh niên cũng gần 30, anh ta nài nỉ.

"Tôi hết tiền rồi, ông cho tôi thêm chút xài đi!"

"Chẳng phải tôi đã đưa cậu 50 vạn tệ rồi sao, chỉ mới 3 ngày mà cậu đã xài hết rồi, tôi không phải cái máy để cậu rút tiền đâu"

"Bây giờ ông có đưa không? Tôi không có thời gian ngồi nói chuyện với ông. Nếu ông không đưa tiền, tôi sẽ nói hết sự thật!" Người thanh niên ấy lớn tiếng đập tay xuống bàn

"Cậu tiêu xài ít thôi, tôi đã bị mất chức chủ tịch rồi, không nhiều tiền cho cậu đâu!" Người đàn ông lớn tuổi hạ giọng.

Cũng nhờ câu nói này của ông ta mà cô mới biết được người đang nói chuyện là ai. Tô Gia Lâm chắc chắn có vấn đề, ông ta đã làm chuyện gì đó độc ác nên mới bị người khác hù dọa như vậy.

Nói rồi hai người họ tính tiền rời đi, Hinh Nhi tò mò cũng đi theo dõi.

"Em đi đâu vậy ? Đồ ăn còn chưa gọi lên mà!" Minh Huy vừa mới đến, thấy cô rời đi thì lên tiếng.

"À...không" Hinh Nhi nhìn theo bóng lưng hai người đàn ông, khuất dần từ xa, cô bỏ cuộc, có chạy theo cũng không kịp.

"Chúng ta ăn thôi!" Cô cầm lấy menu, gọi món.

Trong lòng không ngừng suy nghĩ về cuộc nói chuyện lúc nãy, cô phải làm gì đó thì mới biết được mưu đồ của Tô Gia Lâm mới được!