Những lời Tống Thủ thốt ra khiến Nhan Niên rung động đến tận tâm can, nhất thời chẳng biết phải đáp lại thế nào, chỉ đành há miệng ngơ ngẩn. Quả không hổ danh đại đần mà.
Tống Thủ đã quen nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu, hắn bật cười một tiếng, kéo cậu đi về phía trước. Bất chợt tay hắn bị trì lại.
Nhan Niên không mạnh không nhẹ níu lấy hắn, Tống Thủ cũng theo đó mà lùi về sau nửa bước. Hắn còn đang nghi hoặc thì đã thấy Bé Mít Đặc nhanh chóng lia mắt quan sát bốn phía, sau đó chu mỏ tiến lại, ‘chụt’ một cái hôn hắn.
Cậu xông đến quá nhanh, không kịp phanh lại, suýt chút nữa đã va mạnh vào hắn, môi cậu đập vào răng cửa Tống Thủ. Nhan Niên bật rên lên một tiếng rồi vội vàng lùi lại, che miệng vờ như không có chuyện gì, tiếp tục đi về phía trước. Cậu vừa đi vừa ồn ào nhặng xị: “Mình muốn ăn cá nướng!”
Tống Thủ khẽ nhấc hai khóe miệng, siết bàn tay đặt trong túi hắn chặt thêm một ít. Hắn chẳng lấy gì làm lạ với biểu cảm ngỡ ngàng của Nhan Niên, bởi chính hắn còn ngạc nhiên khi biết bản thân có thể trở nên như thế này. Giao tiếp xã hội chưa bao giờ là vấn đề khó với hắn. Duy trì khoảng cách nhất định với người bên ngoài gia đình, sau đó cư xử lễ độ nhất có thể trong giới hạn khoảng cách đó – đối với Tống Thủ, đây là cách thức xã giao an toàn và hiệu quả nhất.
Nhưng Nhan Niên thì khác, Nhan Niên không giống bất kì ai. Cậu chỉ cần mỉm cười rạng rỡ bước về phía hắn rồi bộc trực mà rằng: “Mình đang đến nè, mình sẽ đến gần cậu hơn nữa nè!”, vậy là mọi khoảng cách xã giao hắn định ra bỗng chốc biến thành vật trang trí. Tống Thủ trơ mắt nhìn Nhan Niên đi tới mỗi lúc một gần, sau đó đứng bên cạnh hắn, cầm tay hắn. Còn hắn, dẫu chỉ một lần cũng chẳng thấy chán ghét, chút phản kháng yếu ớt ban đầu cũng nào dám nhớ lại. Dường như người này vốn dĩ đã phải ở đây, dường như một phần quí giá hắn từng đánh mất nay đã trở về.
Lời của Phương Nại không hẳn là không có bất kì tác động gì tới Tống Thủ. Cũng như Nhan Niên, hắn suy nghĩ rất nhiều. Nhưng khác với Bé Mít Đặc, hắn có việc cần làm. Tống Thủ nhận ra không phải Lí Kiến Sinh hoàn toàn không còn cảm giác gì với Phương Nại, bằng không y sẽ không vô cớ khıêυ khí©h hắn. Nói trắng ra, trong lòng y vẫn còn ghen tức và oán hận. Nhưng tất thảy đều do y hèn nhát, nên tình yêu trong y dẫu lớn lao đến mấy, cũng không thắng được ánh mắt của bạn bè xung quanh. Thứ khiến Lí Kiến Sinh oán hận không phải là nhìn Phương Nại thân thiết với Tống Thủ, mà là sự đớn hèn của chính mình.
Tống Thủ không muốn cúi đầu giống như y, càng không muốn có một ngày người khác sẽ nhân danh hắn mà công kích Nhan Niên. Cứ nghĩ đến việc đồ ngố ấy có thể lâm vào tình cảnh như Phương Nại, lòng Tống Thủ xót xa vô cùng. Tuy nhiên nếu mình xử lí tốt, sẽ không ai có thể tổn thương cậu, Tống Thủ nghĩ, trong đầu hiện ra một danh sách kế hoạch dài ngoằng.
Cứ thế, hắn dần dần đưa Nhan Niên tiến sâu vào vòng bạn bè của mình, đồng thời duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bạn bè của cậu. Cùng là thanh niên trẻ tuổi với nhau nên hắn không cần phải giải thích quá nhiều về vấn đề kia. Chỉ cần một ít gợi ý, cộng thêm chút thỏa thuận ngầm, vậy là mọi người đã hiểu ra tất cả.
Vấn đề khó nhất là người trong nhà. Nói là người trong nhà nhưng thật ra chỉ có mỗi mẹ Tống, bởi bố Tống là điển hình của mẫu đàn ông đội vợ lên đầu. Sau khi Tống Thủ ra đời, bố Tống luôn coi hắn như đối thủ giành giật tình yêu của mẹ Tống với ông, đến mức hắn vẫn cho rằng việc bố Tống có thể làm một người cha đủ tư cách hoàn toàn xuất phát từ âm mưu lấy lòng bà xã. Cho nên chỉ cần đừng chọc điên mẹ Tống thì bất kể người yêu Tống Thủ là ai, bố Tống cũng chẳng mấy quan tâm.
Bản tính mẹ Tống đã lãng mạn, lại được bố Tống bao bọc kĩ càng, hoàn toàn chưa từng chịu khổ, luôn nhìn thế giới qua lăng kính màu hồng. Song đây lại là một vấn đề nghiêm trọng, chính hắn cũng không dám đoán liệu mẫu hậu kính yêu nhà mình có đủ rộng lượng mà chấp nhận hay không. Hắn quyết định đi đường vòng một chút.
Số lần về nhà của cả hai lại nhiều lên, địa điểm tự học cuối tuần cũng chuyển từ trường về nhà Tống Thủ. Ngày nào cũng lén lút tư thông trước mặt mẹ Tống, Tống Thủ sau đó sẽ cố tình để hở ra một chút dấu vết vào đúng thời điểm. Mỗi lần mẹ Tống nhìn cả hai rồi cười kiểu “ôi chao, hai đứa thân thiết quá”, là chuyên gia hoạch định chiến lược Tống Thủ lại cảm thấy mình xa rời mục tiêu thêm một bước. Về phần Nhan-ngốc-đần thì não chỉ chứa toàn: “Đậu xanh! Kí©h thí©ɧ quá! Rau má! Hồi hộp quá!”
Một người tỉnh táo, một kẻ hồ đồ, thế mà đã bên nhau hơn một năm. Chẳng mấy chốc đã sắp đến sinh nhật thứ bốn mươi lăm của mẹ Tống. Năm nay mẹ Tống quyết định mời bố Nhan mẹ Nhan đến, bày một bữa tiệc mừng nho nhỏ chỉ có hai gia đình. Tranh cãi hồi lâu, mọi người thống nhất làm cơm ở nhà. Đã rất lâu rồi nhà họ Tống mới lại tưng bừng nhường ấy, hai ông bố ngồi ngoài ban công, vừa thưởng trà vừa giao tranh một trận “vợ ông giỏi thật, nhưng vợ tôi giỏi nhất”. Mẹ Tống, mẹ Nhan đứng trong bếp làm cơm và tán gẫu; Tống Thủ với Nhan Niên thì rúc trong phòng, tiếp tục lén lút tư thông.
Cả hai cùng ngồi xem phim, Nhan Niên tựa đầu vào vai Tống Thủ. Đây là tư thế chuẩn bị, hễ ngoài cửa có bất kì động tĩnh nào cậu cũng có thể tách khỏi vai Tống Thủ mà ngồi thẳng dậy trong vòng một giây. Tống thủ lại thoải mái hơn nhiều, anh em đồng chí bá vai bá cổ cùng nhau xem phim, chả có gì lạ.
Lúc phim gần hết, Tống Thủ thì thầm bên tai Nhan Niên: “Mình cảm thấy có thể nói ra với mọi người rồi.” Nhan Niên vẫn dán mắt vào bộ phim, chẳng nghĩ gì mà “ừ” một tiếng. Phải mất vài giây cậu mới hiểu ra, chậm chạp quay đầu hỏi lại: “Cậu vừa bảo gì cơ?”
Trông Tống Thủ như thể đang sắp sửa đứng lên. Hắn lặp lại: “Cả nhà đều ở đây rồi, có lẽ bọn mình có thể thử xem.” Cứng miệng như vậy thôi, chứ thật ra trong lòng hắn cũng vô cùng lo lắng.
Nhanh như cắt, Nhan Niên bật dậy, đẩy hắn xuống giường. Lo mình không cản được hắn, cậu dùng cả chân cả tay đè lên, kế đến líu lưỡi lắp bắp: “Không… Không… Không được! Mình… Mình… Mình thấy… Mình vẫn muốn chờ thêm một chút mà!”
Tống Thủ không hồi đáp, cứ nhìn cậu như vậy. Nhan Niên bị nhìn đến hoảng hốt trong lòng, cậu nghĩ bộ dạng mình lúc này hẳn là xấu xí lắm. Bụng dạ rối như tơ vò, cậu buồn rầu thở dài một hơi, vùi đầu vào ngực Tống Thủ vờ làm một con đà điểu.
Trong lúc hai vẫn còn giữ nguyên tư thế quái đản như hiện trường một vụ cưỡng bức ấy thì cửa phòng đột ngột mở ra. Hai bà mẹ tay đũa tay thìa đứng trên ngưỡng cửa, chưa kịp nói hết câu đã sững sờ im bặt: “Hai đứa! Xuống ăn…”
-Hết chương 12-Editor lảm nhảm: 2 chương nữa là được đào Trứng gà cho đời thêm trầm buồn rồi hi hi.