Editor: May
Cô nhìn mặt tuấn mỹ thâm thúy của anh.
Cô không hẳn là không tin anh, cô cũng rất muốn hoàn hoàn toàn toàn tin tưởng anh.
Nhưng cô không có cách nào khác hoàn toàn hết lòng tin theo.
Có thể là đêm qua cô tiêu hao quá nhiều lực tinh thần, thật sự không có khí lực.
"Em quá mệt mỏi, Mặc Thời Khiêm, em muốn nghỉ ngơi."
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm cô nhìn chăm chú một hồi lâu mím môi thật sự chặt.
"Mệt chết đi?"
Cô không cần nghĩ ngợi gật đầu, "Muốn ngũ."
Anh thản nhiên nói, "Vậy anh ôm em lên."
"Không cần, em có thể tự mình..."
Chữ đi còn chưa có phun ra, cô đã bị ôm lên.
Trì Hoan nhìn sườn mặt của anh, cuối cùng vẫn là không nói gì, tùy ý anh ôm chính mình đi vào tòa nhà trọ.
Anh không vươn tay ra được, cô liền nhấn thang máy.
Sau khi đi vào không gian phong bế, cô liền tựa đầu vào trên bờ vai của anh.
Có lẽ là mệt mỏi.
Cũng là muốn thân cận.
Có lẽ là tư thế như vậy, bọn họ nhìn không tới thần sắc lẫn nhau.
Lại hoặc là, có lẽ những thứ này đều đúng.