Thời gian kéo dài đến tận buổi tối, Cố Nam Nam vẫn không thể rời khỏi.
Ầm ầm ——
Tiếng sấm vang lên, dường như trời đang mưa.
Trong lòng cô càng thêm lo lắng.
Ting ting.
Có tin nhắn gửi đến điện thoại: Nam Nam, anh ở cửa chờ em, mau ra đây.
Cố Nam Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa tí tách rơi xuống từ bầu trời xám xịt, Du Minh Tuấn không mang ô, đứng trong mưa, chờ đợi.
Cô không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây, lúc này cô không thể không suy nghĩ nhiều, thật vất vả mới có thể rời đi được, cô còn do dự gì chứ?
Đến ô che cũng không lấy, đã xông ra ngoài, nhanh chóng ngồi vào xe.
Sau khi lên xe, Cố Nam Nam dùng tay lau đi những bọt nước lóe sáng trên đầu, hỏi hắn, “Sao anh lại đến đây?”
Khuôn mặt tuấn tú của Du Minh Tuấn không tốt lắm, có chút tái nhợt, ngồi lên ghế lái, khởi động xe, “Rời khỏi đây trước.”
Hắn không biết tại sao hắn lại đến, hắn biết rõ bây giờ cô không thích hắn bao nhiêu.
“Ừ.”
Cố Nam Nam thấp giọng lên tiếng.
Hai người ngồi cùng nhau, không nói, trong xe tràn ngập không khí xấu hổ, mặc dù hai người cũng đã từng ân ái, nhưng hiện tại con đường ân ái này đã đứt đoạn, giữa bọn họ bây giờ đến làm bạn bè cũng không thể.
“Lâm Khả Nhi gọi điện thoại cho anh nói em đang ở đây.”
Để phá vỡ không khí xấu hổ này, Du Minh Tuấn nhàn nhạt lên tiếng.
“Ồ.”
Cố Nam Nam không biết nên trả lời như thế nào, cảm ơn thì thật tốt quá?
Cô luôn cảm thấy rằng nó có vấn đề, vẫn không thích hợp lắm.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, ban đầu cảnh vật rất rõ ràng cũng dần mơ hồ trong mưa, mùa biến đổi, phong cảnh cũng thay đổi theo, giữa bọn họ cũng là như thế, hoàn cảnh thay đổi, tình cảm trong nháy mắt cũng hóa thành khói bụi.
Hắn cởϊ áσ khoác, đắp lên người cô, “Có chút lạnh, coi chừng bị cảm.”
Ánh mắt dịu dàng giống như lúc trước, Cố Nam Nam một lòng chậm rãi sa đọa theo.
Áo khoác trên người cô thật ấm áp, bí mật mang theo mùi hương dễ ngửi trên người hắn, cô không thể không kéo áo khoác của hắn bao bọc lấy cơ thể mình, cảm nhận sự hiện diện của hắn.
Nếu cô không ra nước ngoài du học, nếu vẫn luôn ở lại bên cạnh hắn, giữa bọn họ có phải sẽ không đi đến tình trạng như thế này hay không?
Cô cúi đầu, cổ họng cực kì khó chịu, mắt cũng can thiệp, bả vai khẽ run.
Du Minh Tuấn cho rằng cô quá lạnh, vội vàng, “Lạnh không? Anh tăng máy sưởi lên một chút.”
Cô dùng sức lắc đầu, “Không sao.”
“Dì có khỏe không?” Hắn hỏi.
Từ khi xảy ra chuyện như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn nhau đều mang theo hận thù mãnh liệt, lúc cô tìm đến cũng vậy, không cho hắn một sắc mặt tốt.
Hắn có thể hiểu được thù hận trong lòng bọn họ, nhưng đến cuối cùng vẫn là hắn tổn thương Nam Nam.
“Xin lỗi! Nam Nam!”
Cô ngẩng đầu cười đến thờ ơ, bình tĩnh, “Bây giờ mẹ tôi đang ở bệnh viện, cũng không biết như thế nào, chỉ cần chúng ta…… Đều đã qua rồi, không cần phải xin lỗi.”
Tình yêu vốn dĩ không có ai đúng ai sai, mặc dù ngay lần đầu tiên biết được cô đã cực kỳ tức giận, nhưng bây giờ, cô hận hắn đã không còn mãnh liệt như thế.
Tốc độ lái xe của hắn chậm lại, trong mắt nhìn cô mang theo bất lực, “Nam Nam, anh không muốn như thế này.”
“Tôi biết.”
Nếu có thể, ai lại muốn như thế này?
Đáng tiếc không có nếu.
Du Minh Tuấn siết chặt tay lái, ánh mắt cô đơn, “Nam Nam, anh không muốn cứ kết thúc như thế này.”
Hắn yêu cô trước sau như một, không bao giờ thay đổi.