Cố Nam Nam theo tiếng nhìn qua, đó là một dung mạo quen thuộc đến mức nhìn một cái sẽ liền căm hận, lúc này lại giống như yêu diễm khuynh thành.
Không chờ Mặc Lệ Tước đi đến, Cố Nam Nam đã mặt cười vui vẻ đi qua, chủ động thân thiết choàng qua tay hắn, "Honey, làm gì mà bây giờ mới đến, người ta đã chờ anh rất lâu."
Đường nét sâu sắc trên khuôn mặt cùng nụ cười mê hoặc, "Công ty có việc, nên đến trễ. Một lát trở về chịu em trừng phạt!"
Hắn môi hồng răng trắng, lúc đóng lúc mở, trong thanh lịch còn có tự phụ, làm cô cũng sắp tin đây là sự thật.
Cố Nam Nam thầm mắng trong lòng, tên khốn này không chỉ có ngoại hình đẹp trai, ngay cả kỹ thuật diễn xuất cũng tuyệt vời như thế, nếu thật sự đi làm diễn viên nhất định sẽ giành được danh hiệu ảnh đế.
Cô khẽ cười xinh đẹp, "Trừng phạt trên giường?"
"Bất cứ điều gì em muốn!" Hắn vươn tay nhẹ nâng lên cằm tinh tế trắng nõn của cô, giọng nói trầm thấp như một loại rượu vang cổ điển, làm người mê say.
Cố Nam Nam hơi ngạc nhiên, gia hỏa này là tập hợp của các thủ đoạn, mặc dù biết là giả, nhưng cô suýt chút nữa đã thật sự bị đùa cợt.
Trái tim bùm bùm, vỡ nát.
Cô trộm liếc mắt về phía Du Minh Tuấn, phát hiện hắn đã đứng lên, sắc mặt rất khó coi, nhưng vẫn cố gắng duy trì nét tao nhã, "Nam Nam, em đừng lừa gạt anh, đừng vì giận anh mà tùy tiện đi tìm một người đàn ông, em biết anh ta là ai sao?"
Du Minh Tuấn nhìn về phía Mặc Lệ Tước, trong mắt thấm đầy ánh sáng phẫn nộ.
Nếu không phải Mặc Lệ Tước, hắn bây giờ cũng sẽ không bị buộc kết hôn với Mặc Tuyết, nếu không phải Mặc Lệ Tước, hắn và Nam Nam của hắn vẫn tương thân tương ái như vậy, không có cái gọi là chia lìa, cũng không có cái gọi là phản bội, càng sẽ không khiến cô thương tâm tuyệt vọng đến mức phải tìm đến một người đàn ông khác.
Nhìn những hành động thân mật giữa bọn họ, Du Minh Tuấn rất tức giận, nhưng tiếc là người trước mắt này là Mặc Lệ Tước, hắn ta nắm giữ sinh tử của Du gia.
Dưới đáy lòng Cố Nam Nam hừ lạnh, cô cũng không phải không nhìn thấy tổn thương trong mắt hắn, chỉ là chút vết thương này không đáng kể so với những gì cô phải chịu đựng. Cô cũng muốn cho hắn nếm thử cảm giác trái tim đau đớn và đau đến tận xương tủy là như thế nào.
"Nam Nam, em nghe anh...... Anh ta là......"
"Anh ấy là bạn trai của tôi!" Không đợi Du Minh Tuấn nói, Cố Nam Nam nhẫn tâm đánh gãy, dù sao từ trong miệng hắn nói ra cũng chỉ là những lời nói dối tốt đẹp muốn lừa cô mà thôi.
Cô không còn tin nữa.
Đáy mắt đen như biển sâu của Mặc Lệ Tước lạnh lùng xuyên thẳng qua Du Minh Tuấn, lưng hắn chợt lạnh, hít ngược một hơi khí lạnh, hơi giật mình.
Đồng tính tương xích*, trông như bình tĩnh, nhưng thật ra mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.
(*Đồng tính tương xích: đồng tính thì sẽ đẩy ngược nhau)Chỉ cần Du Minh Tuấn nhìn xa tầm mắt, rất hiển nhiên trận chiến sóng ngầm này là Mặc Lệ Tước thắng, khóe miệng Mặc Lệ Tước cong lên thành một vòng cung, cười nhạt mê người, "Sai rồi, anh là chồng em."
Nếu là diễn kịch, vậy thì cũng phải diễn chân thật một chút.
Đạo lý này cô hiểu.
Cô hơi xấu hổ, cả khuôn mặt chôn trong khuỷu tay Mặc Lệ Tước, e thẹn trả lời, "Anh đừng như vậy, người ta sẽ xấu hổ."
"Xấu hổ hơn so với thế này cũng đã làm, còn xấu hổ điều gì vậy?"
Cơ thể Cố Nam Nam dựa trên cánh tay Mặc Lệ Tước run lên, lập tức ngước mắt nhìn hắn đầy khó hiểu.
Tại sao muốn nói lời vừa rồi?
Hắn thừa dịp cô ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhạt xuống cái trán mềm mại của cô, từ từ mở miệng, "Chúng ta sớm sẽ kết hôn, anh sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Anh!"
Cố Nam Nam muốn giãy giụa, hắn lại tới gần bên tai cô, nói nhỏ, "Chẳng lẽ cô muốn để cho hắn tiếp tục dây dưa cô?"