Rất đáng tiếc Mặc Lệ Tước đã lên xe rời đi, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng hắn bên trong xe đang dần dần đi xa, dường như còn lộ ra một cổ trương dương khiến cho người khác cực kỳ chán ghét. Cố Nam Nam tức giận đến hung hăng dậm mấy phát, vừa rồi cô chẳng qua là lâm vào trầm tư mà thôi, hoàn toàn không phải bởi vì nhìn hắn mà phạm vào hoa si, nhưng mà bóng dáng hắn lại cho cô một cảm giác rằng cô đã phạm hoa si điên cuồng.
“Cô Cố, thiếu gia đã đi xa.” Quản gia Bá Đặc tốt bụng nhắc nhở.
Bóng dáng Mặc Lệ Tước cũng đã làm cô rất khó chịu, không ngờ Bá Đặc bỗng nhiên nói một câu như thế, con dao này cắm đến quá điêu luyện sắc sảo.
Cô tự dưng đỏ mặt, “Tôi không có nhìn anh ta, ai muốn nhìn cái loại tra nam này chứ.”
“Cô Cố, thiếu gia của chúng tôi không phải……”
“Được rồi, Bá Đặc ông lái xe cho thật tốt đi, ai không biết ông và thiếu gia nhà ông mặc chung một cái quần.”
Bá Đặc: “……”
Bá Đặc không nói nữa, im lặng lái xe.
Nhìn chiếc xe cách nhà mình càng ngày càng gần, tâm trạng không tốt cũng tan thành mây khói, dần trở nên vui sướиɠ.
Xe rất nhanh ổn định vững chắc ngừng tại cửa biệt thự Cố gia.
Từ xa Cố Nam Nam liền nhìn thấy Cố Nam Ân đang lặng im ngắm hoa trong bồn, vui mừng gọi cô, “Chị, em đã trở về!”
Cố Nam Ân nghe được giọng nói Cố Nam Nam, vội vàng lăn xe lăn về phía cửa, quản gia Phúc Bá đã đến mở cửa.
“Chị, chị chậm một chút.”
“Chị không sao!” Cố Nam Ân hơi mỉm cười với cô, “Nam, hai ngày nay em đi đâu, sao không gọi điện thoại về nhà?”
Cố Nam Nam nhanh chóng xóa hết những khó chịu trong lòng, cười ngọt ngào, “Thực xin lỗi, chị, em lại khiến cho mọi người lo lắng rồi.”
Kỳ thật, Cố Nam Nam càng lo lắng chính là ba mẹ, cũng không biết bọn họ có lo lắng quá hay không.
“Chị, ba mẹ……”
“Yên tâm đi, chị nói với bọn họ hai ngày nay em sang nhà Khả Nhi, ba mẹ cũng không nghĩ gì nhiều, còn hy vọng em trốn đi chơi.”
Cố Nam Ân vuốt ve đỉnh đầu cô, vô cùng che chở, “Nam, chịu khổ rồi.”
Cố Nam Nam vốn dĩ không muốn khóc, nhưng được chị cô đối xử như thế này, cái mũi cũng ê ẩm, “Chị, lời nói của chị sao lại tình cảm như vậy, làm cho em cảm động đến sắp khóc rồi.”
Cô thật sự cảm động, có một chị gái tốt như thế, là do cô mấy đời đã tu luyện phúc phận; về mặt khác, cô cũng mang theo nghẹn khuất thương tâm, rơi vào một kết cục như thế, đánh không thắng, bất động trên tay ma vương Mặc Lệ Tước, cũng không biết tương lai cuối cùng sẽ ra làm sao?
“Nam Nam đã về rồi!” ở cửa vang lên giọng nói của mẹ Văn Tú.
Cô nhanh chóng xoa xoa mắt mỉm cười đẩy Cố Nam Ân đi về phía mẹ.
“Nam Nam, con sang nhà Khả Nhi sao lại không mang theo con bé cùng nhau trở về chơi!”
“Mẹ, hiện tại Khả Nhi rất bận, chờ có thời gian, con mang cậu ấy về đây cùng được không?”
"Mẹ cứ nghĩ con bé là con gái của mẹ không đấy.”
“Đúng là như vậy a!”
Cùng gia đình hằng ngày trò chuyện luôn thú vị như vậy, tất cả bi thương cùng bất hạnh đều có thể biến mất toàn bộ tại nơi này.
Ăn qua cơm chiều gia đình cùng ngồi trên sô pha hàn huyên, không khí hòa thuận ấm áp.
Theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong lòng Cố Nam Nam cũng dần bất an theo, đến bây giờ cô còn không biết phải làm sao nói với ba mẹ chuyện Mặc Lệ Tước, không thể nào mở miệng được.
Chuyện tới bây giờ, có không muốn cũng không được.
Cố Nam Nam lấy hết can đảm, “Ba mẹ, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
Tinh tong ——
Vào lúc này, một trận chuông cửa dồn dập vang lên……