Hàm dưới Cố Nam Nam bị niết sinh đau, xương cốt như muốn vỡ vụn ra, cô dường như không có cảm giác mở to tròng mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào hắn, không sợ chết nói: “Tôi nguyền rủa anh sẽ xảy ra chuyện gì, tôi ước gì bây giờ anh liền đi chết đi.”
Cô vừa dứt lời cánh môi đỏ bừng đã bị Mặc Lệ Tước bá đạo chiếm lấy, mang theo mùi hương tao nhã truyền vào trong miệng cô, cô muốn giãy giụa, nhưng tiếc là Mặc Lệ Tước sức lực rất lớn, hơn nữa Quý Bắc Thần đang nằm trên đùi cô, cô không thể di chuyển, ánh mắt không một chút gợn sóng tùy ý để hắn hôn.
Cô dùng khuôn mặt lạnh nhạt nói với Mặc Lệ Tước, ngay cả khi hắn hôn đến nóng bỏng, cô cũng không có nổi chút hứng thú nào.
Ánh mắt biểu tình hài hước truyền vào trong mắt Mặc Lệ Tước, hắn vốn rất thông minh nên làm sao không có khả năng rõ tâm tư của cô, ánh mắt lập tức lạnh lẽo như băng, tăng thêm sức hôn cô, cô muốn trốn, lại không có nơi trốn, chỉ có thể để hắn tùy ý bắt nạt.
Đôi mắt đen nhánh như mưa sương mù của hắn mở to đối diện với cô, trong mắt hiện lên khinh miệt khiến cô rất khó chịu, cô theo bản năng hung hăng cắn một cái.
Mặc Lệ Tước cuối cùng buông cô ra.
Cố Nam Nam ghét bỏ liên tục chùi môi, “Mặc Lệ Tước, anh là đồ điên, biếи ŧɦái!”
“Ồ?” Tay đẹp thon dài của hắn tao nhã xẹt qua khóe miệng, đem vết máu như mê hoặc người khác đưa vào trong miệng, còn dùng đầu lưỡi liếʍ môi, bễ nghễ nhìn cô, “Nhìn không ra, cô Cố là chó.”
“Anh mới là chó!”
Quý Bắc Thần nằm trên đùi duỗi tay giữ chặt Cố Nam Nam, dùng giọng nói mỏng manh, “Nam, đi mau!”
“Phải đi cùng nhau, bây giờ cần phải đưa cậu đi bệnh viện, nếu không, cậu sẽ chết.”
Cố Nam Nam muốn lại lần nữa kéo Quý Bắc Thần lên, nhưng tay cô vừa kéo Quý Bắc Thần, đã bị một cánh tay mạnh mẽ túm qua, cả người trực tiếp ngã xuống trong l*иg ngực Mặc Lệ Tước.
“Mặc Lệ Tước, anh làm gì vậy, buông tôi ra!”
Cơ thể của cô bị giam cầm, không thể động đậy, cô gấp đến độ dậm thẳng chân, “Mặc Lệ Tước, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Làm cô.”
“Anh khốn kiếp.”
Cố Nam Nam ban đầu cho rằng hắn chẳng qua là nhất thời cố tình chọc giận cô, không ngờ tới hắn còn thật sự có loại suy nghĩ này.
Hắn ôm cô, tay bắt đầu không an phận, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh, âm thanh lại thập phần tuyệt đẹp, “Những chuyện càng khốn kiếp còn ở mặt sau, đừng nóng vội, gia hỏa.”
Một màn thơm ngát như trái cây chín mùi hiện ra ở trước mặt mọi người, Cố Nam Nam làm sao có thể chịu đựng được, tự tôn của cô, tất cả nhân cách của cô đều bị hắn vô tình đạp trên mặt đất, tùy ý chà đạp, ngay cả cơ thể của cô cũng……
Cô giãy giụa tuyệt vọng, nhưng dù sao cũng là phụ nữ làm sao có khả năng địch nổi hắn, quần áo của cô nhanh chóng bị kéo ra, chỉ còn lại mảnh áo đáng thương có thể chặt chẽ che đậy phong cảnh trước ngực, cô đỏ mặt thẹn quá hóa giận rồi lại không thể nề hà, chỉ có thể dùng hai cánh tay mỏng manh như hai chiếc đũa che đậy lại.
Quý Bắc Thần nằm trên mặt đất vết thương đã chồng chất đang cố gắng bò dậy, thử rất nhiều lần nhưng vẫn ngã xuống, trong miệng không ngừng gào thét, “Mặc Lệ Tước, anh thả cô ấy ra, anh không thể làm như thế. Mặc Lệ Tước……!!!”
Bộ dáng anh ra sức giãy giụa, Cố Nam Nam nhìn khó chịu cực kỳ, chỉ có thể thống khổ nhắm mắt lại, “Thần, cậu đừng động đậy, nếu không cậu sẽ không toàn mạng.”
Hai vệ sĩ đứng hai bên rất thức thời xoay người, đưa lưng về phía hai người.
Hắn lại lần nữa nắm lấy hàm dưới của cô cưỡng bách cô nhìn thẳng vào hắn, mệnh lệnh đế vương, “Bây giờ lấy lòng tôi, tôi sẽ thả hắn.”