Chương 17: Chuyện nhỏ nhặt này, tôi có thể chơi nổi

Mặc Lệ Tước ngửa đầu nâng lên ly rượu vang đỏ có chân dài uống một hơi cạn sạch, cả người sau đó ngã xuống, nửa thân người cao lớn tựa trên lưng ghế sô pha mềm mại bằng da thật màu đen, ánh mắt hẹp dài sâu kín nhìn chằm chằm Cố Nam Nam, nói, “Tôi không quan tâm!”

Hắn vốn dĩ không quan tâm, chẳng qua là……

Cố Nam Nam cơ hồ muốn dậm chân, không phải lần đầu tiên của hắn hắn đương nhiên có thể không quan tâm, không chút suy nghĩ lập tức mở miệng, “Nhưng mà tôi để ý.”

Hắn nhướng mày, “Cô không phải nói ở nước ngoài màиɠ ŧяiиɧ mua một tặng một?”

“Anh!” Tựa hồ nghĩ đến cái gì, cô hít sâu, “Đúng vậy, tôi tính xuất ngoại đi làm, vừa đến sân bay không phải bị tên khốn… Mặc tiên sinh ngăn cản lại sao?”

“Ồ?”

Cô tựa hồ thấy được hy vọng, ánh mắt ám trầm càng thêm sáng ngời lên, “Đúng đúng, tôi không phải bị anh…Nếu tôi không làm lại, về sau tìm không được đàn ông chất lượng tốt, nếu không Mặc tiên sinh anh có lòng từ bi, cho tôi xuất ngoại đi! Anh yên tâm, chuyện cùng anh đêm hôm đó tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài, tôi sẽ coi như hoàn toàn không có phát sinh gì, sẽ không mang đến rắc rối gì cho anh, anh cũng có thể tiếp tục làm ngưu… Không, làm sự nghiệp của anh!”

“Như vậy đẹp cả đôi đàng, đối với anh đối với tôi đều tốt! Anh nói có phải hay không, Mặc tiên sinh?”

Hắn lại rót thêm một ly rượu vang đỏ, khí chất ưu nhã mang theo trên gương mặt tuấn mỹ sinh ra đã có sẵn, ngay cả khi nói chuyện giọng nói cũng dễ nghe đến say chết người, “Không một người đàn ông nào vượt trội hơn người đàn ông trước mắt cô.”

Cố Nam Nam cứng lưỡi, người đàn ông này thật đúng là sẽ hướng chính mình trên mặt dát vàng, ngoại hình liền tính có chút đẹp, chút tuấn mỹ, chút quý khí, nhưng cũng không cần phải tự luyến như thế đi!

Cố Nam Nam cười rực rỡ như những bông hoa, “Vâng vâng, Mặc tiên sinh nói phải, nếu Mặc tiên sinh chất lượng tốt như thế, nói vậy nếu thích anh có thể chuyển vài vòng Hải Thành phụ nữ đều vây quanh anh, đã…”

“Đây là sự thật.”

Cố Nam Nam tay đặt dưới bàn mất tự nhiên uốn lượn, siết chặt. Cô lời nói còn chưa nói xong, hắn đặc miêu tiếp cái con khỉ a!

Còn đem chính mình nâng cao đến như thế, thật sự nâng cao, ở cùng một người phụ nữ say rượu, người này không biết xấu hổ sao?

Cô không nghĩ vòng vo, “Nếu Mặc tiên sinh được phụ nữ hoan nghênh như thế, hà cớ gì bắt lấy tôi không bỏ!”

“Tôi muốn chịu trách nhiệm.”

“Tôi cũng không cần anh chịu trách nhiệm, chúng ta đều là người trưởng thành, nam nữ hoan ái là chuyện hết sức bình thường, tôi còn không làm ra vẻ đến ngủ một đêm liền phải bắt người khác chịu trách nhiệm. Chuyện nhỏ nhặt này, tôi có thể chơi nổi.”

Kỳ thật Cố Nam Nam trong lòng hiểu rõ, từ thời khắc Du Minh Tuấn cùng Mặc Tuyết đính hôn, cô đã hết hy vọng, liền tính lần đầu tiên của cô vẫn còn, cô cùng Du Minh Tuấn cũng không có khả năng quay lại, đã không có được hắn, lần đầu tiên cho ai cô cũng không quan tâm, có lẽ ngay từ lúc đầu, cô sẽ khổ sở, sẽ khóc thút thít, nhưng hiện tại, cô coi như đã phai nhạt.

Ở xã hội hiện đại này, thực bình thường, thật sự, không cần phải đạo đức giả.

Cô cười lạnh, “Đại thúc, anh không phải là chơi không dậy nổi nữa đi!”

“Nguyên nhân chính là vì chơi nổi, mới biến cô thành người phụ nữ của tôi.”

Hắn khí tràng sắc bén, mái tóc đen hơi cong lên, quét dừng lại ở trên trán hắn, trên má trơn bóng trắng nõn xẹt qua góc cạnh rõ ràng lạnh lùng, như là hắc ám Dạ đế, khí phách lạnh thấu xương, “Không phải người đàn bà nào cũng có thể ngồi ở vị trí này.”

Hắn dường như nói với cô rằng cô có thể được chọn là do cô trong ba kiếp đã tu luyện phước lành.

Cô đương nhiên hiểu rõ hắn kia thanh lãnh không ai bì nổi ngạo khí trong ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo kia cuối cùng là có ý gì, lập tức rán tóc, “Một khi đã như vậy, Mặc tiên sinh liền đi tìm phụ nữ nào nguyện ý những cái đó cùng anh đi, hà tất gì vì một cành cây khô như tôi mà từ bỏ cả rừng rậm tươi tốt?”

Cô nhíu mày, cười khẽ, “Tiên sinh chất lượng tốt như vậy, lại không phải não tàn, nhất định sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như thế, có đúng hay không, Mặc tiên sinh chất lượng tốt?”