Toàn bộ trường hợp hỗn loạn không chịu nổi.
Thân hình Lộ Nam giống như quỷ mị, anh nhanh chóng xuyên qua mấy vị trí của vệ sĩ nhà họ Cố.
Cố Thắng Trạch hoàn toàn không có thấy rõ ràng đến tột cùng anh là ra tay như thế nào, không đến một lát, tất cả người anh ta mang đến đều người ngã ngựa đổ ngã trên mặt đất.
Cố Thắng Trạch hoàn toàn sợ hãi.
Đây đến tột cùng là người sao? Sao Lộ Nam có thể có nhanh như vậy, công phu quỷ dị như vậy.
Nhưng sự thật ở ngay trước mắt, làm anh ta không thể không tin tưởng.
Lộ Nam dắt tay Lộ Tây Tây, đi ra bên ngoài.
Cố Thắng Trạch nhìn bóng dáng của anh, trong mắt tràn ngập sợ hãi thật sâu, hận ý nhàn nhạt kia, đã bị sợ hãi che lấp.
Một Lộ Nam như vậy, anh còn có thể đấu được sao?
Lộ Nam lôi kéo Lộ Tây Tây đi ra trung tâm thương mại, để Vân Phàm đưa cô trở về.
Hốc mắt Lộ Tây Tây ửng đỏ: “Anh, là em không tốt, chọc phiền toái cho anh!”
Lộ Nam lắc đầu: “Không có, đây là chuyện của anh liên lụy đến em, về sau lúc ra cửa, không được liền mang thêm mấy vệ sĩ, hiện tại nhanh về nhà đi, bằng không bà nội bọn họ sẽ sốt ruột!”
Lộ Tây Tây gật gật đầu, liền đi theo Vân Phàm lên xe.
Lộ Nam cúi đầu nhìn thời gian một chút, thần sắc lập tức trở nên khẩn trương.
Đã hơn một giờ!
Anh ảo não thở dài, anh và Tô Bắc đã nói cùng đi ăn cơm.
Không nghĩ tới lần đầu tiên cô mời mình, anh lại thả bồ câu cô.
Lộ Nam lấy di động ra xem, quả nhiên có mười mấy cuộc gọi nhỡ.
Vừa rồi anh quá sốt ruột, hoàn toàn không có nhận thấy được di động đang vang.
Cửa công ty, Tô Bắc nhìn chằm chằm di động, có chút thất thần.
Cô đã liên tục gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Lộ Nam.
Nhưng di động của anh vẫn luôn ở vào trạng thái không người tiếp nghe.
Biểu tình của Tô Bắc có chút ảm đạm.
Anh rõ ràng đã nói cùng nhau ăn cơm với cô, cho dù là có chuyện, anh cũng nên nói với mình một tiếng.
Cô đã ở chỗ này đợi một giờ.
Sao anh có thể thả bồ câu cô như vậy!
Tô Bắc vừa tức giận lại ủy khuất!
Mặt trời nóng rát phơi ở trên mặt, Tô Bắc tức giận dậm dậm chân, đi vào trong công ty.
Bụng kháng nghị phát ra tiếng kêu ùng ục, Tô Bắc cũng hờ hững.
Lộ Nam nhìn thấy cuộc gọi nhỡ, trong lòng có chút sốt ruột, lúc anh gọi lại cho Tô Bắc, Tô Bắc đã tắt máy.
Lộ Nam bất đắc dĩ thở dài, nhanh chóng lái xe, đi về phía công ty.
Tới chỗ cách công ty không xa, Lộ Nam ngừng xe ở nơi Tô Bắc xuống xe buổi sáng, anh ở nơi đó nhìn nửa ngày, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Tô Bắc.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lái xe xuống bãi đỗ xe dưới đất.
Sau khi Lộ Nam lên lầu, Vân Phàm đã đưa Lộ Tây Tây về xong, đã trở lại.
Lộ Nam trái lo phải nghĩ nửa ngày, cuối cùng, gọi Vân Phàm tiến vào.
Vân Phàm buồn bực nhìn Lộ Nam: “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Anh mới vừa đưa Lộ Tây Tây về xong, có thể chừa cho anh chút thời gian ăn cơm không, mắt thấy liền sắp phải đi làm.
Tổng giám đốc, không có người nào bóc lột sức lao động như ngài đâu!
Lộ Nam coi nhẹ biểu tình u oán của Vân Phàm, anh nhanh chóng mở miệng: “Vân Phàm, hiện tại anh xuống lầu, đi xem Tô Bắc đang làm gì, nếu giữa trưa cô ấy chưa có ăn cơm, anh gọi cho cô ấy một phần cơm hộp đưa đến văn phòng cô ấy.”