Một người khác nói, Tô Bắc ơi Tô Bắc, mày đừng tự mình đa tình.
Người ta cứu mày, mày liền cảm thấy người ta sẽ vượt lửa quá sông vì mày, sẽ không sợ thiệt thòi sao? Mày cũng quá coi trọng chính mình rồi.
Thần sắc trên mặt Tô Bắc cực kỳ giãy giụa, dĩa trứng chiên trước mặt cô, sớm đã bị cô chọc thành mảnh vụn.
Giọng nói Lộ Nam đột nhiên vang lên, kéo Tô Bắc về thế giới hiện thực.
Anh nói: “Trứng chiên tôi làm rất khó ăn sao?”
Tô Bắc giật mình há to miệng: “A!”
Lộ Nam như suy tư gì đó nhìn cô: “Nếu không phải trứng chiên tôi làm quá khó ăn, cô hà tất gì đạp hư nó thành như vậy!”
Nghe xong lời Lộ Nam, Tô Bắc lập tức trợn tròn mắt.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua dĩa trứng chiên, lập tức xấu hổ không chỗ dung thân.
Người ta tốt bụng giúp cô làm một phần bữa sáng, cô lại đạp hư tâm ý người ta thành như vậy.
Thử hỏi, ai nhìn thấy có thể không tức giận!
Vì đền bù khuyết điểm của mình, Tô Bắc nhanh chóng cầm lấy nĩa.
Cô cúi đầu, cố nhét trứng chiên vào trong miệng, ăn từng miếng từng miếng.
Cô vừa ăn vừa khen không dứt miệng, mở miệng nói: “Ừ ừ, ăn ngon, ăn ngon thật, không lừa anh!”
Nói xong, trong hai ba cái, cô liền ăn xong dĩa trứng chiên rồi.
Nhìn dĩa trống không, Tô Bắc cười tủm tỉm nhìn Lộ Nam: “Ăn xong rồi!”
Biểu tình của cô rất giống là một bạn nhỏ làm chuyện tốt, chờ đợi khích lệ.
Trong lòng Lộ Nam hơi động, nhịn không được muốn duỗi tay đi sờ đầu cô.
Tay anh tới giữa không trung, anh đột nhiên cảm thấy, có chút thất thố.
Rốt cuộc, bọn họ chỉ là hợp đồng hôn nhân, nếu anh làm ra chuyện gì khiến Tô Bắc hiểu lầm, vậy cũng không trách được Tô Bắc nghĩ nhiều.
Tay anh ở giữa không trung hơi lệch về một bên, bững sữa bò trên bàn cơm đưa cho Tô Bắc.
Anh thấp giọng nói: “Cô ăn quá vội vàng, uống chút sữa bò đi!”
Anh mới vừa nói xong, Tô Bắc liền cực kỳ hợp với tình hình nấc lên một tiếng.
Cô vẻ mặt ngốc manh nhìn Lộ Nam, hơn nửa ngày, cô mới phản ứng lại, chính mình lại là phối hợp động tác của Lộ Nam như vậy.
Cô lập tức đỏ mặt, cúi đầu.
Tâm thần Lộ Nam hơi nhộn nhạo.
Đây là lần đầu tiên, Tô Bắc ở trước mặt anh, lộ ra biểu tình thẹn thùng như thế.
Anh đột nhiên có chút hiểu cô, hóa ra, dưới bề ngoài quật cường của cô, cũng có một cô gái nhỏ đơn thuần!
Tô Bắc ngẩng đầu, nhìn Lộ Nam đang không chớp mắt nhìn chính mình.
Mặt cô lập tức càng đỏ hơn, ngay cả giọng nói cũng trở nên không được tự nhiên: “Lộ Nam, anh nhìn cái gì!”
Lộ Nam ngẩn người, lập tức lấy lại tinh thần.
Anh dời tầm mắt đi nơi khác: “Không có gì, cô uống đi, uống xong chúng ta cùng nhau đi làm!”
Lộ Nam nói xong, liền đứng dậy.
Anh để tay lên ngực tự hỏi, vừa rồi anh thất thần.
Hơn nữa còn là nhìn một người phụ nữ, lần đầu tiên thất thần vô cớ.
Tô Bắc nhìn bóng dáng Lộ Nam, cô bĩu môi, nhanh chóng uống sữa bò.
Hẳn là cô suy nghĩ nhiều, nếu không, sao vừa rồi cô sẽ cảm thấy, Lộ Nam nhìn chính mình mê mẩn!
Ăn xong cơm sáng, hai người cùng nhau đi làm.
Lúc lên xe, cuối cùng Tô Bắc vẫn là không nhịn được, cô mở miệng hỏi: “Lộ Nam, chuyện Cố Thắng Trạch, có phải anh làm không?”
Vấn đề này cô suy nghĩ từ sáng sớm, thật sự là trong lòng nghẹn đến mức hoảng.
Lộ Nam liếc xéo cô một cái, tiếp tục mắt nhìn phía trước: “Như thế nào? Cô thực quan tâm?”