Lộ Nam một thân âm trầm lãnh lệ, tựa như Tu La từ địa ngục.
Cả người anh tràn ngập lệ khí và thị huyết!
Nhìn một màn trước mắt, hai mắt anh màu đỏ tươi, toàn thân tỏa ra sát khí.
Trách anh, đến chậm, là anh đến chậm.
Nếu anh tới sớm một chút, Tô Bắc sẽ không chịu khổ nhiều như vậy!
Vân Phàm đứng ở phía sau Lộ Nam, anh ta cúi đầu, không dám nhìn gì hết!
Lộ Nam sải bước xông lên, anh dùng một chân dá bay Cố Thắng Trạch hoảng hốt, nhanh chóng bế Tô Bắc lên.
Anh đặt Tô Bắc ở trên chỗ ngồi bên cạnh, cởϊ áσ khoác mình ra, thật cẩn thận phủ thêm cho cô.
Trong mắt anh đầy đau lòng cởi bỏ dây lưng trên tay cho cô.
Xoay người lần nữa, anh đã biến thành Tu La ma quỷ.
Anh không nói hai lời, trực tiếp đá về mệnh căn của Cố Thắng Trạch, tức giận mắng: “Không phải mày nói, hôm nay Thiên Vương lão tử tới cũng không ngăn cản được mày sao?”
“Không phải mày nói, ở chỗ này, mày chính là vương pháp sao?”
“Không phải mày nói, mày không sợ nhà họ Lộ chúng tao sao?”
……
Lộ Nam nói mỗi một câu, liền đá lên mệnh căn Cố Thắng Trạch một cái.
Cố Thắng Trạch phát ra tiếng kêu thảm thiết quỷ khóc sói gào.
Nhưng ở trước mặt Lộ Nam, anh ta giống như gà con, không hề có chút sức phản kháng.
Nghe thấy Cố Thắng Trạch phát ra tiếng khóc rống, những người khác trong phòng bao đều nhịn không được rụt bả vai.
Người đàn ông này xuống tay tàn nhẫn như vậy, Cố Thắng Trạch xem như xong rồi.
Mệnh căn của anh ta, phỏng chừng hoàn toàn bị phế rồi đi!
Lộ Nam đánh nửa ngày, trong lòng không hề hết giận.
Đặc biệt là anh nhìn thấy Tô Bắc yếu ớt bất lực như vậy, bị tra tấn thành bộ dáng kia, lửa giận trong lòng anh, hoàn toàn là không thể áp chế được.
Anh không thể tưởng tượng, nếu không phải ngày hôm qua, anh lưu dãy số của mình ở trên di động Tô Bắc, thiết lập thành phím tắt.
Hôm nay, anh nhìn thấy đến tột cùng sẽ là trường hợp gì.
Vân Phàm thấy Tô Bắc nhắm mắt lại dựa vào trên ghế.
Thần sắc của cô tựa hồ cực kỳ thống khổ, trên mặt một mảnh ửng hồng.
Anh mở miệng nhắc nhở Lộ Nam: “Lộ tổng, Tô tiểu thư tựa hồ thực không thoải mái, nếu không ngài…… nhanh mang cô ấy đi bệnh viện khám xem!”
Nghe thấy lời Vân Phàm, dưới chân Lộ Nam dừng một chút.
Ngay sau đó, anh dùng sức một cái, đột nhiên đá ra một cước, trực tiếp đá bay Cố Thắng Trạch ra ngoài.
Cố Thắng Trạch bị đυ.ng lên tường, ngã xuống thật mạnh.
Lộ Nam xoay người, ôm chặt Tô Bắc vào trong ngực, đi ra bên ngoài.
Mọi người trong phòng bao, thấy Lộ Nam đánh người hung ác như vậy, đều hoàn toàn bị dọa choáng váng.
Đây quả thực chính là ma quỷ!
Cũng quá lợi hại, một cước liền có thể đá bay một người đàn ông thành niên ra ngoài, đủ để thấy lực đạo trên chân anh ta.
Lộ Nam đi tới cửa, đưa lưng về phía mọi người trong phòng bao, âm trầm mở miệng: “Vân Phàm, những người này, đều giữ lại cho tôi, một người cũng không thể chạy!”
Lộ Nam vừa đi, mọi người đều bị dọa choáng váng.
Lời Lộ Nam, bọn họ đều nghe được.
Tuy rằng bọn họ không biết, Lộ Nam có phải thật sự có bản lĩnh lớn như vậy không.
Nhưng nhìn một thân âm lãnh và sát khí kia của anh, liền đủ để cho người ta sinh ra sợ hãi.
Trong đó có một người, thừa dịp Vân Phàm không chú ý, trực tiếp lao về phía cửa phòng bao.
Vân Phàm cười lạnh một tiếng, cũng không có ngăn cản.