Anh cười mở miệng nói: “Bà nội, đây là đồ ăn cháu làm, người nếm thử!”
Mục Niệm Ảnh gắp một đũa đồ ăn, sau khi ăn vào trong miệng, tươi cười trên mặt bà càng lúc càng lớn: “Tiểu Nam, ăn ngon thật, làm khó cháu có hiếu tâm như vậy, về nhà còn phải nấu ăn cho bà nội!”
Lộ Nam cười nói: “Nên làm!”
Tô Bắc phát hiện, Lộ Nam về nhà tươi cười với Mục Niệm Ảnh, còn nhiều hơn lúc anh ở công ty cộng lại.
Nhìn Mục Niệm Ảnh thích hai món ăn Lộ Nam làm, khen không dứt miệng.
Chờ lúc món ăn chuyển tới trước mặt Tô Bắc, Tô Bắc duỗi tay gắp một đũa.
Cô cúi đầu nếm một ngụm, ngây ngẩn cả người.
Quả nhiên…… rất ngon!
Trách không được Mục Niệm Ảnh nói ăn ngon, hương vị thật sự không phải tốt bình thường.
Không nghĩ tới, tay nghề làm bữa ăn chính của Lộ Nam cũng tốt như vậy.
Cô vốn cho rằng, anh chỉ biết làm bữa sáng thôi!
Đàn ông biết nấu ăn, thật đúng là rất hiếm thấy!
Đàn ông có thể nấu ăn ngon như vậy, càng là khan hiếm!
Tô Bắc nhịn không được ở trong lòng, cho Lộ Nam thêm một điểm.
Thời gian kế tiếp, bởi vì vẫn luôn có Lộ Nam ở đây, Mục Niệm Ảnh cũng không có lại bới móc Tô Bắc.
Lúc rời đi nhà họ Lộ, Mục Niệm Ảnh vẫn luôn tiễn bọn họ đến ngoài cửa.
Nhìn ánh mắt không nỡ của bà ta, Tô Bắc nhịn không được khóe miệng run rẩy.
Có nghiêm trọng như vậy sao? Làm giống như đời này đều không gặp được.
Trước khi Tô Bắc lên xe, nghe được Mục Niệm Ảnh nói với Lộ Nam: “Tiểu Nam, ngày mai là cuối tuần, nếu không cháu về nhà ăn cơm đi!”
Giọng nói Lộ Nam tính chất mát lạnh, anh chậm rãi mở miệng: “Bà nội, cháu cũng muốn trở về, chẳng qua, ngày mai cháu muốn đi nhà họ Tô, cháu đã nói trước với Tô tổng!”
“Tô tổng! Cháu nói Tô Vân Thiên?” Mục Niệm Ảnh hỏi.
Tay vịn cửa xe của Tô Bắc dừng một chút.
Lộ Nam “ừ” một tiếng, tiếp tục nói: “Đúng vậy, chính là ông ta, bà nội, người trở về đi, cháu đi trước!”
Lộ Nam nói xong, liền đi về phía xe.
Tô Bắc từ kính chiếu hậu thấy biệt thự nhà họ Lộ càng ngày càng xa, cô mới hoàn toàn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Về nhà họ Lộ ăn cơm, quả thực muốn mệnh.
Cô giống như là một con thỏ trắng, rớt vào ổ sói.
Chẳng qua, may mắn con thỏ trắng như cô cơ trí thông minh.
Nhìn biểu tình như được đại xá của Tô Bắc, Lộ Nam hừ lạnh một tiếng, không âm không dương mở miệng: “Cần thiết như vậy sao?”
Tô Bắc không hiểu lời anh có ý tứ gì, mộng bức nhìn anh, nói: “Cần thiết gì?”
“Hừ!”
Lộ Nam lại hừ lạnh một tiếng.
Anh nói: “Cô nhìn xem bộ dáng tiểu nhân đắc chí bây giờ của cô, cô nói đi!”
Tô Bắc tức giận!
Cô nổi giận mở miệng: “Lộ Nam, anh có thể nói chuyện đàng hoàng không, cái gì gọi là tiểu nhân đắc chí, rõ ràng là sống sót sau tai nạn được không?”
Lộ Nam trầm mặc, anh im lặng một lát, mở miệng hỏi: “Nhà của chúng tôi, có đáng sợ như vậy sao?”
Lần này đến phiên Tô Bắc hừ lạnh.
Cô học Lộ Nam, không âm không dương nói: “Bà ấy là bà nội anh, lại không phải bà nội tôi, anh đương nhiên không cảm thấy đáng sợ, tôi cảm thấy tiếp tục như vậy, tôi sớm hay muộn cũng bị bà ấy tra tấn hỏng mất, dứt khoát về sau về nhà, một mình anh trở về là được!”
Lộ Nam nhàn nhạt nhìn cô một cái, không có đáp lại, tiếp tục nhìn phía trước.
Bên tai anh tựa hồ vọng lại những lời anh vừa nghe được ở nhà họ Lộ.