Bà ta xấu hổ ngồi ở chỗ kia, trong lòng có chút hụt hẫng.
Cháu trai đây là rõ ràng khó xử chính mình.
Tôn Tĩnh Di vừa thấy tình thế không thích hợp, bà ta nhanh chóng ra mặt hòa giải.
“Tiểu Nam, con xem con nói đi đâu rồi, chúng ta chính là quan tâm tình trạng thân thể Tiểu Bắc, đây còn không phải sao, chúng ta còn chờ ôm cháu trai mà!”
Tô Bắc cúi đầu, cơ bắp trên mặt không ngừng run rẩy.
Đề tài này của Tôn Tĩnh Di, dời đi cũng quá nhanh đi.
Trước không nói cô và Lộ Nam hoàn toàn không phát sinh chuyện gì, cho dù đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này bọn họ mới kết hôn, liền nghĩ ôm cháu trai.
Đây cũng quá thần tốc đi!
Lộ Nam tựa hồ cũng bị lời nói của mẹ mình làm kinh ngạc một chút.
Anh sửng sốt một lát, mới chậm rãi mở miệng.
“Chuyện con cái không cần phải gấp gáp, các người yên tâm, thân thể của con và Bắc Bắc đều rất tốt, chúng con chỉ là không muốn có con sớm như vậy thôi, chúng con còn muốn hưởng thụ thế giới hai người một thời gian!”
Tô Bắc nghe thấy lời Lộ Nam, lập tức bị nghẹn nước miếng của mình.
Thân thể rất tốt…… Hưởng thụ thế giới hai người……
Lộ Nam đây là điên rồi đi!
Lời này mà anh cũng có thể nói ra!
Lời nói của Lộ Nam vừa rơi xuống, Mục Niệm Ảnh lập tức không nhịn được.
“Tiểu Nam, lúc các cháu mới vừa kết hôn dọn ra ngoài, cũng không phải là nói với ta như vậy, không phải cháu nói, các cháu dọn ra ngoài, chính là vì để ta bế chắt trai sớm một chút ư? Sao hiện tại cháu có thể nói như vậy! Cháu như vậy bà nội sẽ thực thương tâm……”
Lão phu nhân nói xong, lại có thể giống như đứa bé, nổi tính tình lên.
Lộ Nam thấy thế không ổn.
Cho dù vừa rồi anh ở trong phòng bếp, nghe thấy đề tài bọn họ thảo luận, trong lòng anh có chút không thoải mái.
Nhưng nếu thật sự làm bà nội tức giận, vậy chính là tội lỗi của anh.
Nhà có người già như có bảo vật.
Sao anh có thể làm bảo vật này tức giận chứ!
Anh nhanh chóng cười ngồi ở bên cạnh Mục Niệm Ảnh.
“Bà nội, người xem xem, cháu chỉ đùa một chút, sao người lại tức giận! Chúng cháu không phải không cần đứa bé, nhưng dù muốn đứa bé, vậy cũng phải chờ Bắc Bắc mang thai nha, hơn nữa, cho dù mang thai xong, cũng phải chờ mười tháng, người mới có thể nhìn thấy chắt trai bảo bối của người, người nói đúng không?”
Sắc mặt Mục Niệm Ảnh lập tức chuyển biến tốt đẹp.
Bà quay đầu nhìn Lộ Nam, giống như đứa bé làm nũng.
“Tiểu Nam, cháu nói thật sao? Cháu cũng không thể lại gạt ta!”
Lộ Nam nhanh chóng cho thấy quyết tâm của mình.
“Bà nội, sao cháu có thể lừa gạt người, nếu cháu lừa người, cứ để cho cháu……”
Anh còn chưa nói xong, đã bị Mục Niệm Ảnh cắt đứt.
“Thằng nhóc ngốc, nói bậy cái gì? Sao bà nội nỡ để cháu nguyền rủa chính mình! Bà nội tin tưởng cháu!”
Tô Bắc thấy Lộ Nam dỗ lão phu nhân thì sửng sốt.
Cô cúi đầu, ngăn không được trợn trắng mắt.
Lão phu nhân này, bà liền chờ một mình cháu trai bà tạo ra chắt trai béo mập cho bà đi!
Lộ Nam thực có thể nói, hai ba câu liền dỗ Mục Niệm Ảnh đến mặt mày hớn hở.
Cơm chiều làm xong, người một nhà dời bước đến nhà ăn.
Lộ Nam và Lộ Tây Tây, một trái một phải, ngồi gần Mục Niệm Ảnh.
Lộ Hướng Viễn và Tôn Tĩnh Di ngồi ở bên cạnh Lộ Tây Tây, Tô Bắc ngồi ở bên cạnh Lộ Nam.
Sau khi người hầu bưng đồ ăn lên, Lộ Nam duỗi tay đặt hai dĩa trong đó tới trước mặt Mục Niệm Ảnh.