Tô Bắc “À” một tiếng, cầm đồ ăn đi đến sô pha.
Lộ Nam thấy cô ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, lúc này mới khép văn kiện lại, chậm rãi mở miệng.
“Đêm nay chúng ta phải về nhà, nhớ rõ, sau khi trở về, có vài chuyện, ngàn vạn phải cơ trí một chút, ngàn vạn đừng lộ tẩy, nếu không, đời này của cô cũng đừng nghĩ ly hôn!”
Biểu tình Tô Bắc căng thẳng.
Anh đây là đang uy hϊếp mình sao?
Cả đời không ly hôn?
Anh tưởng bở!
Cô hừ lạnh một tiếng, ăn một mồm to cơm.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không lộ ra sơ hở, ngược lại anh, đến lúc đó đừng quá ghét bỏ Lộ phu nhân như tôi, bằng không tôi muốn diễn kịch, cũng không thể diễn!”
Lộ Nam nhìn cô.
“Nhanh chóng ăn xong cơm trong miệng cô rồi nói, về phần chỗ tôi, cô hoàn toàn không cần lo lắng, trước kia tôi ở nhà là bộ dáng gì, sau khi trở về, cũng sẽ không thay đổi!”
Tô Bắc vô ngữ méo miệng, người đàn ông này cũng thật bá đạo.
Chỉ biết yêu cầu người khác.
Cô nhanh chóng ăn cơm, thời gian kế tiếp, đều không nói một câu.
Đôi mắt Lộ Nam rõ ràng nhìn chằm chằm văn kiện, nhưng lại thường thường bay về phía Tô Bắc bên này.
Trong lúc này, anh đều không xem vào một chữ.
Tô Bắc cơm nước xong, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cảm giác ăn một bữa cơm giống như đang đánh giặc.
“Anh làm việc đi, tôi ăn xong rồi, buổi chiều tan tầm, tôi sẽ chờ anh ở chỗ đã nói!”
Lộ Nam nhàn nhạt “ừ” một tiếng, không nói gì.
Tô Bắc đi ra từ văn phòng Lộ Nam, lập tức cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Cái loại cảm giác khiến người hít thở không thông kia, đã tan thành mây khói.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa văn phòng tổng giám đốc.
Đột nhiên phát hiện, cô đi vào một chuyến, đến văn phòng Lộ Nam trông như thế nào, cũng không có thấy rõ ràng.
Chỉ là có chút ấn tượng với bàn làm việc của anh.
Cô vô ngữ lắc đầu.
Chính mình quả thực ngu xuẩn thấu, có cần đến mức này sao!
Còn không phải là tâm tình có chút khẩn trương thôi ư, thật là tiền đồ!
Cô thở ra một hơi, đi về phía thang máy.
Tô Bắc đi xuống lầu, xem kịch bản một lát, liền đi căn cứ huấn luyện của Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình.
Lúc Tô Bắc đi, liền thấy Nghiêm Nghệ Đình đang đi theo một giáo viên học tập, Cố Thiến Oánh lại đi theo giáo viên khác.
Cô có chút khó hiểu, không phải an bài bọn họ cùng nhau học tập sao?
Cô đi qua, Cố Thiến Oánh liếc mắt một cái liền thấy cô.
Cố Thiến Oánh ủy khuất chu miệng, tiếp tục đi theo giáo viên huấn luyện thân thể.
Tô Bắc hơi nhướng mày.
Cô cầm trong tay đồ uống đã mua, hô một tiếng.
“Các giáo viên, mọi người vất vả! Lại đây uống chút đồ vật đi, tôi nói với bọn họ hai câu.”
Hai người giáo viên thấy Tô Bắc lại đây, liền dừng lại giáo tập.
Tô Bắc đưa đồ uống cho hai người giáo viên, Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình liền xông tới.
Tô Bắc nghiêm túc nhìn các cô.
“Không phải kêu các người đi theo một giáo viên học tập sao? Hiện tại là sao?”
Tô Bắc không hy vọng thấy nhất chính là nghệ sĩ dưới tay mình, chơi tâm nhãn, dùng thủ đoạn với người bên cạnh.
Nghiêm Nghệ Đình tựa hồ cảm giác được ý tứ trong lời nói Tô Bắc.
Sắc mặt cô ta cực kỳ khó coi.
Cố Thiến Oánh lập tức ủy khuất lại tự trách, cô ta vội vàng giải thích.
“Chị Bắc Bắc, không phải như chị nghĩ đâu, chị đừng nghĩ nhiều, là em quá ngu ngốc, các giáo viên đều nói em học quá chậm, vẫn luôn liên lụy Nghệ Đình.”