Thấy Lộ Nam nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt, tựa hồ không muốn nói nữa.
Vân Phàm há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì thêm.
……
Tô Bắc cùng Cố Thiến Oánh, còn có Nghiêm Nghệ Đình đi ra công ty.
Nghiêm Nghệ Đình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô ta nhìn Tô Bắc, nhịn không được mở miệng.
“Bắc Bắc, vừa rồi lúc chị đối mặt Lộ tổng, quả thực quá lợi hại!”
Tô Bắc cười không đạt tới đáy mắt.
“Đây cũng không có gì, chúng ta lại không có làm sai chuyện gì, không cần thiết sợ anh ta!”
Nghiêm Nghệ Đình lắc đầu.
“Lời chị nói tất nhiên không sai, nhưng giải trí Tinh Không là của Tập Đoàn Thịnh Thế, Lộ tổng lại là tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế, ai dám đắc tội anh ta!”
Tiếng nói của cô ta hơi dừng lại, nói tiếp.
“Chúng tôi nịnh bợ anh ta còn không còn kịp, đâu dám giống như chị, nói với anh ta như vậy, chị không sợ anh ta sa thải chị sao?”
Tô Bắc khích phách nói.
“Sợ cái gì! Tôi là người đại diện anh ta dùng lương cao mời tới, chẳng lẽ anh ta bị úng não, lại muốn đuổi tôi ra giải trí Tinh Không sao!”
Cô nói xong, âm trắc trắc cười một tiếng.
“Lại nói, cho dù anh ta đuổi tôi đi cũng không có việc gì, người đại diện kim bài như tôi, tùy tiện công ty giải trí nào, cũng sẽ muốn cướp lấy!”
Nghiêm Nghệ Đình không khỏi gật gật đầu.
Tô Bắc nói thực có lý!
Khó trách cô ấy dám nói chuyện với Lộ Nam như vậy, dù sao cô ấy là có nắm chắc, có danh tiếng, lại có năng lực, mới có thể làm được không hề sợ hãi như vậy.
Đâu giống những nhân vật nhỏ như bọn họ, sợ này sợ kia!
Đôi mắt Cố Thiến Oánh tràn đây lấp lánh nhìn Tô Bắc.
“Chị Bắc Bắc, chị thật là quá lợi hại, về sau chị chính là thần tượng của em!”
Tô Bắc cười một tiếng.
“Như vậy liền thành thần tượng của em, trên thế giới nhiều người nổi tiếng như vậy, tôi tính là cái gì!”
Cố Thiến Oánh cố chấp lắc đầu, giống như đứa bé.
“Không giống nhau, em đều không quen biết bọn họ, nhưng chị Bắc Bắc lại cách em gần như vậy, về sau em nhất định phải học tập chị Bắc Bắc, không sợ cường quyền!”
Tô Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thiến Oánh.
Cô nhịn không được cười, khen ngợi gật gật đầu.
Trong mắt Nghiêm Nghệ Đình hiện lên một tia mất mát, biểu tình có chút ảm đạm.
Cô luôn cảm thấy, so với cô, Tô Bắc càng thích Cố Thiến Oánh hơn.
Tô Bắc an bài xong cho Cố Thiến Oánh và Nghiêm Nghệ Đình, liền trở về công ty.
Rốt cuộc, bọn họ ở căn cứ huấn luyện, đều là đi theo giáo viên học tập một ít trường hợp lễ nghi, còn có hình thái lễ nghi, chính mình đi theo mỗi ngày, cũng không có tác dụng gì.
Tô Bắc mới đi ra thang máy, liền thấy có người chạy chậm về phía mình.
Tô Bắc nhận ra cô ta, đó là một nhân viên nhỏ phụ trách hằng ngày của giải trí Tình Không, chuyện thượng vàng hạ cám ở tầng lầu này, đều do cô ta quản.
Cô ta tên là Tôn Lệ Lệ, là một cô gái rất cần mẫn.
Tôn Lệ Lệ đứng ở trước mặt Tô Bắc, hô hấp có chút không ổn định.
Con ngươi Tô Bắc hơi lóe, cô chậm rãi mở miệng: “Có chuyện gì, trước điều chỉnh hô hấp một chút, chậm rãi nói!”
Tôn Lệ Lệ vỗ vỗ ngực, vội vàng nói: “Anne, là như vậy, có người tới công ty tìm cô!”
“Tìm tôi?” Tô Bắc có chút kinh ngạc.
Tôn Lệ Lệ liên tục gật đầu.
Trong lòng Tô Bắc có chút giật mình, cô ở thành phố Nam Hi, cơ bản là không có người quen!