Lộ Nam đi từng bước một, bình tĩnh đi ra thang máy.
Vân Phàm nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận đi theo phía sau anh.
Ra khỏi thang máy, Lộ Nam không hề nói một câu.
Thần kinh Vân Phàm, thời khắc căng chặt.
Bởi vì anh biết, sớm hay muộn Lộ Nam cũng sẽ hỏi tới!
Quả nhiên, vừa lên xe.
Xe mới vừa khởi động, Lộ Nam liền âm trầm mở miệng.
“Sao cô ta lại ở công ty?”
Vân Phàm duỗi tay sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu, hơi không chú ý, thiếu chút nữa đánh lệch tay lái.
Khuôn mặt tuấn tú của Lộ Nam, lập tức đen giống như đáy nồi.
“Vân Phàm, có phải anh không muốn sống nữa không, anh không muốn sống nữa, còn muốn lôi kéo tôi làm đệm lưng!”
Trong lòng Vân Phàm đau khổ!
Anh bất đắc dĩ lắc đầu.
“Tổng giám đốc, không phải như ngài nghĩ đâu!”
Lộ Nam không chút khách khí mở miệng.
“Không phải như tôi nghĩ! Vậy đến tột cùng là loại nào?”
Vân Phàm quyết định nói ngắn gọn, một câu tỏ rõ chân tướng.
“Tổng giám đốc, Tô tiểu thư chính là Anne!”
“Anne?”
Lộ Nam ngây ngẩn cả người.
Hơn nửa ngày, anh mới hồi thần.
“Anh nói Anne, là Anne - người đại diện kim bài chúng ta mời từ nước Mỹ?”
Vân Phàm liên tục gật đầu.
“Đúng! Chính là Anne, người đại diện kim bài làm ăn xin biến thành ảnh đế!”
Lộ Nam vẫn là cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Anh xác định? Anh không phải đang nói mê sảng chứ?”
Vân Phàm bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
“Tổng giám đốc, tôi hoàn toàn xác định, ban đầu tôi cũng không nghĩ tới! Lúc nhìn thấy Tô tiểu thư, cũng giật mình giống như ngài bây giờ!”
Biểu tình trên mặt Lộ Nam, có chút phức tạp.
Trách không được ngày hôm qua, anh sẽ nhìn thấy Tô Bắc ở cửa Tập Đoàn Thịnh Thế.
Nhưng cô từ đầu đến cuối đều không có nói với mình thân phận của cô.
Chẳng qua, lúc ấy nếu cô thật sự nói chính mình là Anne.
Anh khẳng định sẽ xem cô trở thành kẻ điên, cho rằng cô là đang ăn nói bậy bạ đi!
Lộ Nam hơi kéo miệng, không biết là tự giễu, hay là đang khinh thường.
Vân Phàm nhìn kính chiếu hậu, thật cẩn thận hỏi một câu.
“Tổng giám đốc, ngài không có việc gì đi?”
Lộ Nam nghiêng mắt nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng.
“Tôi có thể có chuyện gì!”
Anh chỉ là cảm thấy, có chút không thể tưởng tượng thôi.
Hơn nữa, nói như vậy, ngày hôm qua anh thật là trách oan cô, còn ném cô ở vùng ngoại thành.
Trong lòng Lộ Nam, xẹt qua một chút ảo não nhàn nhạt.
Nhưng thực mau, loại cảm giác này, đã bị anh làm lơ.
“Anh biết thân phận cô ta từ khi nào?”
“Liền ở ngày hôm qua!”
Vân Phàm vừa lái xe, vừa nói.
Lộ Nam híp mắt lại, phát ra một tia sáng nguy hiểm.
“Vậy sao ngày hôm qua anh không nói cho tôi biết!”
Nếu ngày hôm qua anh biết được, anh cũng không đến mức, ném Tô Bắc ở nơi xa xôi như vậy, để cô đi trở về một mình.
Trong lòng Vân Phàm càng khổ hơn.
“Tổng giám đốc, tôi muốn nói với ngài nha, nhưng ngài không cho tôi cơ hội, mỗi lần tôi mới nói được một nửa, ngài liền cắt đứt điện thoại!”
Lộ Nam khẽ hừ một tiếng.
“Buổi tối thì sao? Vì sao di động của anh gọi không thông?”
Nói đến chuyện này, Vân Phàm quả thực ủy khuất tới cực điểm.
“Điện thoại ngài gọi không thông, tôi là muốn gửi tin tức nói cho ngài biết, nhưng lúc ấy tôi đứng ở trên ban công, vừa không cẩn thận, đã làm rơi điện thoại di động xuống lầu, rơi hỏng rồi……”
Lộ Nam lập tức có chút vô ngữ.
Anh rốt cuộc biết, vì sao tối hôm qua, anh không gọi điện thoại được cho Vân Phàm.