Anh lập tức lắc đầu.
Chính mình bắt đầu quan tâm người xa lạ mới vừa quen như vậy từ khi nào?
Tuy rằng cô là đại thiếu phu nhân nhà họ Lộ, nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, không có quan hệ gì với mình!
Nhưng một lát sau, Lộ Nam lại có chút tâm phiền ý loạn nghĩ, ở cái loại mảnh đất hoang vu này, lỡ như, Tô Bắc gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ? Lỡ như, va chạm bị thương thì làm sao bây giờ? Lỡ như……
Lộ Nam càng nghĩ càng phiền lòng, nắm áo khoác lên, lập tức đi gara lái xe.
Anh lái một đường dọc theo con đường lần trước, theo mặt trời nóng bức nhô lên cao, trong đầu anh không khỏi hiện ra một hình ảnh, Tô Bắc ở dưới mặt trời chói chang, một thân chật vật đi ở trên đường cái không có điểm cuối, đi tới đi tới, đột nhiên bị cảm nắng hôn mê bất tỉnh.
Tưởng tượng đến khả năng này, trong lòng Lộ Nam không khỏi lộp bộp một chút, tăng thêm lực độ đạp lên chân ga.
Chờ anh đến nơi ném xuống Tô Bắc, lại không có nhìn thấy Tô Bắc, người phụ nữ này, lại có thể không đợi anh!
Lộ Nam lấy di động ra, muốn gọi điện thoại cho Tô Bắc, lại phát hiện, không có tín hiệu!
Anh không thể tưởng tượng bộ dáng kinh hoảng thất thố của một người phụ nữ ở nơi hoang dã không có tín hiệu này, anh tìm chung quanh hơn nửa ngày, cũng không có tìm được Tô Bắc, tâm tình càng thêm bực bội.
Anh lái xe, chậm rãi một đường tìm trở về từ dọc đường đã đi qua.
Thẳng đến trở lại thành phố, anh cũng không có tìm được Tô Bắc, thật vất vả có tín hiệu, di động của đối phương lại tắt máy. Anh nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối đen, nghĩ thầm, cho dù đi bộ cũng phải đi tới nhà rồi đi?
Lộ Nam nghĩ như vậy, quay đầu về tới chung cư của bọn họ, mới vừa đậu xe vào gara, liền thấy Tô Bắc đi xuống từ xe taxi.
Lập tức, trong lòng dâng lên một ngọn lửa, xem ra anh vẫn là xem thường người phụ nữ này! Mệt anh lo lắng cho cô một buổi trưa!
“Vì sao không ở tại chỗ chờ tôi!”
Tô Bắc mới vừa xuống xe taxi, liền nghe được một tiếng nói tràn ngập nén giận, vừa nhấc đầu, liền thấy được người đàn ông cô đã mắng trong lòng mấy trăm lần.
Không muốn để ý đến anh ta, Tô Bắc xách theo giày cao gót, khập khiễng đi về phía chung cư.
Thấy vậy, lông mày Lộ Nam không khỏi nhíu chặt, đến gần, anh mới phát hiện, Tô Bắc vẻ mặt bụi bặm, hai mắt ảm đạm, trên mặt còn chảy mồ hôi, thoạt nhìn như là quả bóng xì hơi.
Một thân quần áo tinh xảo của cô dính đầy tro bụi, giống như là công nhân ở công trường lần trước.
Trên chân trần của cô, máu và đất xen lẫn một chỗ, đã nhìn không ra bộ dáng ban đầu, đi đường, cứ cà nhắc cà nhắc, rõ ràng là bị thương, Lộ Nam xem đến trong lòng không khỏi đau đớn.
Anh có thể tưởng tượng, hôm nay đến tột cùng cô đã chịu bao nhiêu khổ.
Anh đột nhiên có chút ảo não, vì sao hôm nay, muốn ném Tô Bắc ở nơi xa xôi như vậy.
“Xem ra cô cũng chỉ có một chút năng lực này!” Lộ Nam nói xong, tiến lên, một tay chặn ngang bế Tô Bắc lên.
“A --” Thân thể đột nhiên bay lên không, Tô Bắc bị dọa hét lên một tiếng, “Lộ Nam, anh lại muốn làm gì?” Nói xong muốn đẩy đối phương ra.
“Đừng lộn xộn!” Lộ Nam tức giận rống to.
Lúc này Tô Bắc mới phát hiện, chính mình được ôm công chúa, lại còn có vẫn luôn được ôm về đến nhà.