Chẳng lẽ tôi lại không có bất luận quyền lợi phản bác nào sao?
Trong lòng Tô Bắc nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không dám thật sự nói ra.
Cô chân chó mở miệng: “Giọng nói của tôi xảy ra một chút vấn đề, có thể là hai ngày này bị cảm, cho nên, anh nghe có chút quái quái, đúng rồi, không phải anh đang đi công tác sao? Tìm tôi có gì muốn làm sao?”
Tô Bắc vừa nói như vậy, biểu tình Lộ Nam lập tức có chút lạnh lẽo.
Lúc anh đi công tác ở nơi khác, anh còn nghĩ, lâu như vậy không có thấy Tô Bắc, không biết, cô có thể nhớ mình không.
Nhưng khi anh về đến nhà, lại phát hiện trong nhà trống rỗng, giống như đã năm sáu ngày không có người ở.
Loading... Anh duỗi tay sờ soạng một chút, trên bàn đều là bụi bặm.
Lộ Nam có chút nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ vô tâm vô phổi này!
Mấy ngày gần đây, đến tột cùng là đi nơi nào?
Anh mới vừa buông va ly da, liền gọi điện thoại cho Tô Bắc.
Anh ngược lại rất muốn biết, hiện tại cô ở nơi nào? Vì sao trong nhà là một bộ dáng đã lâu không người cư trú.
Lộ Nam không muốn vô nghĩa với Tô Bắc, bây giờ anh chỉ muốn Tô Bắc mau chóng xuất hiện ở trước mặt anh.
Anh gọn gàng dứt khoát mở miệng: “Bây giờ cô ở nơi nào?”
Tô Bắc ngẩn người, vô cùng chột dạ mở miệng: “Tôi ở nhà, làm sao vậy?”
Khuôn mặt Lộ Nam lập tức trầm xuống: “Tô Bắc, cô tốt nhất ăn ngay nói thật! Tôi đã ở nhà, đến bóng quỷ cũng không nhìn thấy, khắp nơi đều là bụi bặm, cô còn dám nói với tôi là cô ở nhà, lúc cô nói lời này, chẳng lẽ sẽ không chột dạ sao?”
Tô Bắc lập tức nhảy dựng lên từ trên sô pha.
Cô kích động mở miệng: “Lộ Nam, anh nói cái gì? Anh đã về nhà?”
Lộ Nam lạnh lạnh mở miệng: “Bằng không thì sao, cô cho rằng vì sao tôi gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ là vì tôi nhớ cô!”
Tô Bắc chột dạ nhìn tòa nhà chung cư đối diện ở ngoài cửa sổ, cô tựa hồ đã lâu không có trở về.
Lộ Nam nói, khắp nơi đều là bụi bặm……
Trong lòng Tô Bắc lập tức như là ăn một con ruồi bọ, nghẹn lòng, cảm giác kia cực kỳ khó chịu.
Hiện tại sửa lời còn kịp không?
Quả nhiên là vui quá hóa buồn, lần này xong đời.
Cô cười gượng mở miệng: “Lộ Nam, cái kia, hai ngày này, tôi ở nhà bạn, ở trong nhà một mình, thật sự là quá buồn, cho nên…… anh phải hiểu cho tôi……”
Lộ Nam lạnh mặt: “Đừng tìm cớ nữa, tôi lệnh cho cô gấp trở về trong vòng năm phút! Nếu không, hậu quả chính cô ước lượng!”
Tô Bắc cúi đầu nhìn thoáng qua áo ngủ trên người mình, cô lớn tiếng cãi cọ: “Năm phút! Lộ Nam, anh còn có nhân tính không!”
Giọng nói Lộ Nam càng trầm hơn: “Nói nữa chỉ còn ba phút!”
Tô Bắc nhanh chóng nhảy xuống sô pha, vội vàng tranh thủ thời gian cho mình: “Năm phút thì năm phút, anh chờ, tôi lập tức quay về!”
Tô Bắc nói xong, nhanh chóng mặc một cái áo gió dài trên áo ngủ.
Cô xách theo túi xách, lấy tốc độ giống như gió, ở dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt hốc mồm của Tô Hàn, trực tiếp lao xuống lầu.
Lộ Nam cúp điện thoại, không nhanh không chậm đi tới ban công.
Anh ngược lại muốn xem một chút, Tô Bắc đến tột cùng là làm sao gấp trở về trong vòng năm phút.
Anh mới vừa đứng ở trên ban công một phút, liền thấy một hình bóng quen thuộc, xông về tòa nhà chung cư.
Con ngươi Lộ Nam hung hăng lóe lóe.