Chương 7: Chơi Thử Thì Biết Chứ Gì

"...” Cố Nam Đức lệ rơi đầy mặt.

Còn nhỏ như vậy mà đã đánh cuợc thế này thực sự tốt không?

Còn nói kiểu tế nhị như vậy!

Anh ta cảm thấy thậm chí không cần làm xét nghiệm quan hệ cha con. Đứa bé này giống đến 99,999% giống loài của cậu chủ trẻ tuổi của anh ta!

Nghĩ rằng đây rất có thể là cậu chủ nhỏ của bọn họ, anh ta ngồi xổm xuống, bấm một đầu gối, nửa quỳ trước mặt Đường Minh Nhiên, tầm mắt anh ta nhìn thẳng vào người Đường Minh Nhiên: “Cậu chủ nhỏ, cậu muốn đánh cược cái gì? "

Đường Minh Nhiên nói: "Cược xem ai thắng ai thua!"

"Ồ ồ...”

Cố Nam Đức chỉ muốn nói rằng anh ta đặt cược Cậu chủ của họ sẽ thắng, vì vậy Đường Minh Nhiên tiếp tục nói: "Tôi cá là mẹ tôi thua."

Cố Nam Đức: "...”

Anh ta chắc chắn là gần đây ngủ quá khuya, tai không thính, bị ảo giác thính giác.

Anh ta nói: "Ờm, cậu chủ đang đánh cược mẹ cậu thắng đúng không?"

Đường Minh Nhiên ánh mắt lóe lên: "Không sai, tôi cá là chú đẹp trai thắng, mẹ tôi thua!"

"...” Cố Nam Đức khó khăn nhìn cậu nhóc, khó khăn nói: "Tôi có thể hỏi tại sao không?"

Cậu ấy không phải là người thích xem mẹ mình đánh người sao?

Hơn nữa, mẹ của cậu quả thực rất mạnh mẽ, chỉ với một chiêu thức mà có thể đánh bại Vĩ Kỳ - được xem như người có sức mạnh cao nhất trong gia tộc họ Cố, chỉ đứng sau cậu chủ trẻ tuổi của họ mà thôi.

Tất nhiên, anh Vĩ Kỳ có thể là do không chuẩn bị trước, cũng có khả năng anh ấy biết rằng Đường Nhã Tịnh rất có thể là mẹ ruột của cậu chủ nhỏ của họ, vì vậy anh ấy đã nương tay.

Nhưng cũng phải công nhận Đường Nhã Tịnh thực sự chiến đấu rất giỏi, họ có thể nhìn ra điều đó ngay trong chiêu thức vừa rồi của cô.

Đường Nhã Tịnh có thể chiến đấu tốt như vậy, tại sao cậu nhóc lại phải đặt cược cho mẹ mình thua?

Đường Minh Nhiên liếc mắt cười, cái đầu nhỏ tựa vào bên tai Cố Nam Đức, nhỏ giọng nói: "... Tôi sẽ không nói cho anh đâu!"

"...” Cố Nam Đức lại tiếp tục lệ rơi đầy mặt.

Tại sao cậu lại ghé sát tai anh ta nhưng lại không nói cho anh ta biết?

Gạ gẫm anh ta như thế này có thực sự vui lắm sao?

Nhìn thấy vẻ ngoài dễ thương của cậu nhóc, một cảm giác khác lạ chợt dâng lên trong lòng Cố Đông Quân.

Anh không có hứng thú với phụ nữ, mà anh cũng không thích trẻ con.

Nhưng nó rất kỳ lạ, anh ấy có cảm giác thân thiết rất kỳ lạ với cặp song sinh.

Nhất là khi nhìn thấy cậu nhóc thấp hơn nửa cái đầu so với anh trai mình, nụ cười hồn nhiên và vô tư, trái tim anh lại mềm mại lạ thường.

Có một cảm giác không thể giải thích được là muốn chạm vào nhóc ấy, ôm lấy nhóc ấy và cưng nựng nhóc ấy.

Anh ta cũng ngồi xổm xuống trước mặt Đường Minh Nhiên, cười tủm tỉm hỏi: "Tôi có thể hỏi đặt cược không?"

"Được." Đường Minh Nhiên chỉ vào đầu Cố Nam Đức: "Đánh cuợc mười sợi tóc của anh ta!"

Cố Nam Đức: "...”

Vậy là, cậu chủ nhỏ này định báo thù cho việc anh trai mình bị bứt mất tóc phải không?

Cố Đông Quân mỉm cười liếc nhìn Cố Nam Đức một cái: "Ừ."

Cố Nam Đức: "...”

Anh ta có thể nói gì nữa.

Anh ta gật đầu: "Được rồi, cậu chủ nhỏ, nghe lời cậu."

Đường Minh Nhiên ánh mắt lóe lên: "Anh đánh cuộc là mẹ tôi thắng đúng không?"

Cố Nam Đức: "... Vâng!"

Trái tim cậu chủ của bọn họ vốn đã biến thành Nam Cực rồi, chẳng lẽ anh ta có thể nói không sao?

“Được rồi!” Đường Minh Nhiên vui vẻ, cười vui vẻ, chạy lại bên cạnh anh trai: “Anh hai, anh phải chờ em giúp anh báo thù! Em nhổ tóc thì đau, đau lắm!

Cố Đông Quân không khỏi bật cười: "Cháu chắc chắn chú sẽ thắng như vậy sao?"

Đường Minh Nhiên nghiêng mặt nhìn anh: "Cháu sẽ không nói cho chú đâu!"

Cố Đông Quân bật cười: "Không sao đâu, chúng ta sẽ sớm biết kết quả thôi mà."

Ai thắng ai thua thì sau khi chơi mới biết được!

Anh nhìn Đường Nhã Tịnh: "Cô Đường, cô chọn chỗ hay là tôi chọn chỗ?"