Dạ Vĩ.
Nhà cũ của nhà họ Cố.
Ông cụ Cố hỏi rất nhiều chuyện thú vị về cặp song sinh của Đường Nhã Tịnh khi còn bé, ông cụ Cố thỉnh thoảng cũng bị Đường Nhã Tịnh kể chuyện chọc cười to lên.
Thời gian từng phút từng giây nhanh chóng trôi qua, hơn một giờ đồng hồ, thoáng qua trong chớp mắt.
Ông cụ Cố đang hỏi tới ngọn nguồn Đường Nhã Tịnh, hận không thể hỏi cho rõ ràng xem cặp song sinh mấy tháng biết ngồi, mấy tháng biết bò, mấy tháng mọc được cái răng đầu tiên, bỗng nhiên lại chuyển sang chủ đề khác, nhìn Cố Đông Quân cùng Đường Nhã Tịnh nói: "Hai người các con đi đăng ký đi.”
"Hả? Bác trai, bác nói gì cơ?" Đường Nhã Tịnh nghe không hiểu lắm: "Đăng ký? Đăng ký gì cơ ạ?”
"Làm sao lại hỏi đăng ký cái gì cơ chứ?" Ông cụ Cố nói như thể chuyện này rất hiển nhiên: "Đương nhiên là đăng ký kết hôn!”
Đường Nhã Tịnh: "... Hả? Đăng ký kết hôn?”
Cô ngạc nhiên trong chốc lát, mới cười cười, đáp lại: "Bác trai, bác đừng đùa nữa mà.”
Cô và Cố Đông Quân mới quen nhau hai ngày, thời gian ở chung cộng lại còn chưa tới tám tiếng đồng hồ.
Đăng ký cái gì chứ?
Kết hôn gì cơ?
"Bác không nói đùa đâu." Ông cụ Cố nhìn Đường Nhã Tịnh, vẻ mặt uy nghiêm hỏi: "Con muốn để người khác nói Minh Trung và Minh Nhiên là con ngoài giá thú sao?”
Đường Nhã Tịnh đột nhiên ngơ ra trong chốc lát.
Bốn chữ con ngoài giá thú, giống như một con dao nhọn, tàn nhẫn đâm sâu vào trái tim cô.
Trong những năm qua, bởi vì cô là con gái của một đứa con gái ngoài giá thú, cô đã phải chịu đựng rất nhiều rất nhiều đau khổ, cũng gánh lấy quá nhiều sự phân biệt đối xử và khinh thường ra mặt.
Một con đường gian khổ như vậy, sao cô lại nỡ lòng để Minh Trung và Minh Nhiên đi lại con đường đó một lần nữa?
"Ở Dạ Vĩ, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chỉ cần là con ngoài giá thú thì sẽ bị người ta khinh bỉ xem thường, phân biệt đối xử." Ông cụ Cố nhìn Đường Nhã Tịnh, chậm rãi nói: "Nếu như con không muốn Minh Trung cùng Minh Nhiên cả đời bị người ta chọc vào xương sống, thì liền đi đăng ký với Đông Quân, lấy giấy chứng nhận kết hôn, dù cho hai đứa chỉ làm ra vẻ vậy thôi, qua mấy ngày nữa lại đi nhận giấy ly hôn, Minh Trung và Minh Nhiên cũng đường đường chính chính là con trong giá thú, sau này có thể ưỡn thẳng sống lưng ra mà làm người.”
Đường Nhã Tịnh động lòng.
Cô không có gì không nghĩ thông được, vì lợi ích của hai đứa con trai mình.
Chỉ cần có thể giúp cho các con trai của cô đường đường chính chính trở thành con trai trong giá thú, đừng đi theo con đường gian khổ mà cô đã đi qua, đừng nói đi đăng ký kết hôn, cho dù là bán thân làm con ở đi nữa, cô cũng bằng lòng!
Cô nhìn về phía Cố Đông Quân: "Có được không?”
Ông cụ Cố cũng nhìn về phía Cố Đông Quân, bề ngoài bình tĩnh, nhưng trên thực tế trong lòng ông ta cực kỳ căng thẳng.
Cố Đông Quân liệu có đồng ý hay không, ông ta thật sự không dám chắc.
Với sự hiểu biết của ông ta về con trai mình, con trai ông ta chắc chắn sẽ không đồng ý.
Dù sao năm đó, ông ta còn chưa nói bảo cho con trai mình kết hôn, chỉ bảo đi xem mắt thôi, con trai ông ta cũng đã không chịu đi rồi.
Ông ta có nổi giận đùng đùng, đập bàn trừng mắt, cũng không thể khiến cho con trai mình thỏa hiệp.
Lần này, còn không phải xem mắt, mà là thẳng thừng đi đăng ký kết hôn.
Ông ta thật sự hy vọng Cố Đông Quân có thể đồng ý.
Hai đứa trẻ quá đáng yêu, làm cho người ta đau lòng.
Ông ta không nỡ để cho hai cục cưng cháu nội vàng bạc của mình, trở thành con ngoài giá thú bị người ta chỉ trích.
Đường Nhã Tịnh cũng là một cô gái tốt, rất xứng với con trai của ông ta.
Nếu con trai ông ta có thể đăng ký kết hôn, tổ chức đám cưới với Đường Nhã Tịnh, gia đình bốn người đoàn tụ êm ấm, hạnh phúc biết bao nhiêu?
Nếu con trai của ông ta thật sự có thể đăng ký kết hôn với Đường Nhã Tịnh, Đường Nhã Tịnh cùng hai đứa nhỏ có thể an ổn ổn ở lại nhà họ Cố, ở cạnh con trai ông ta.
Chờ đến sau khi ông khuất núi, lúc nhắm mắt lại, ông ta cũng có thể yên tâm rời đi.
Ông ta nhìn chằm chằm Cố Đông Quân, dường như là nín thở, chờ đợi đáp án của Cố Đông Quân.
Cố Đông Quân nhìn Đường Nhã Tịnh, sau khi trầm ngâm một lát, gật đầu: "Được ạ.”
Ông cụ Cố hơi hoài nghi những gì lỗ tai mình vừa nghe: "Thằng nhóc con, con lặp lại lần nữa xem!”
"Bố...” Cố Đông Quân bất đắc dĩ nhìn về phía ông cụ Cố: "Giờ đây con cũng đã là bố của người khác rồi, bố có thể để lại cho con chút mặt mũi không, sau này đừng gọi con là thằng nhóc con nữa?”
Ông cụ Cố chậc một tiếng, liếc anh: "Con đừng nói làm bố, cho dù có làm ông nội, ông đây cũng là bố con, con cũng vẫn là con trai bố, bố thích gọi con thế nào thì sẽ gọi thế ấy!”
Cố Đông Quân: "...”
Anh còn có thể nói gì được nữa?
Bố ruột của mình, chịu đựng chứ sao.
"Con chớ có nhìn trái nhìn phải." Ông cụ Cố trừng mắt nhìn anh: "Con vừa nói cái gì, bố không nghe rõ, con nói lại lần nữa cho bố nghe.”
Cố Đông Quân nói với vẻ ỉu xìu: "Con nói, con bằng lòng đi đăng ký kết hôn với Nhã Tịnh.”
"Ôi, bây giờ mới qua có bao lâu, ngay cả tên Nhã Tịnh cũng gọi được rồi?" Ông cụ Cố vỗ vỗ bả vai anh ta, ý nhìn anh với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: "Được lắm, thằng nhóc con! Con không ngốc nhỉ?”
Ông cụ Cố vỗ vai anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Coi như giờ bố đã biết, trước kia con luôn nói cái gì mà không có hứng thú với phụ nữ, cái gì mà công việc có thể mang đến cảm giác thành tựu, còn phụ nữ chỉ có thể mang đến phiền toái, đều là nói nhảm cả! Xét cho cùng, bố thấy con là chán những đối tượng xem mắt mà ông đây giới thiệu cho con, chê họ không xinh đẹp bằng cô nhóc Nhã Tịnh! Ha ha, ông đây thông minh sáng suốt cả đời, làm sao lại sinh ra đứa con trai chỉ biết nhìn mặt như con chứ?... Khinh bỉ!”
Cố Đông Quân: "...”
Lòng anh rất mệt mỏi.
Không muốn nói thêm bất cứ điều gì!
Ông cụ Cố tuy rằng lẩm bẩm rất khẽ, nhưng bởi vì cách quá gần, nên những gì ông cụ Cố lẩm bẩm, Đường Nhã Tịnh cơ bản đều nghe được hết.
Cô ấy không nhịn được nhếch khóe miệng lên, cảm thấy ông cụ Cố rất thú vị.
Rất thú vị, cũng thật hiền lành, lương thiện.
Chẳng những có một lòng yêu thương của người bố dành cho Cố Đông Quân, mà còn thật lòng yêu thương hai đứa con của cô.
Đối với một người già như vậy, cô tôn trọng ông từ tận đáy lòng, cũng có mấy phần cảm giác gần gũi.
Giống như ông cụ Cố cũng là bậc cha chú của cô, hiền lành hòa ái, yêu thương con cháu vậy.
Bầu không khí gia đình ở nhà họ Cố cũng rất tốt.
Tuy rằng ông cụ Cố luôn luôn giận dỗi Cố Đông Quân, nhưng cô nhận ra được, tựa như cặp song sinh là mạng sống của cô, Cố Đông Quân cũng là mạng sống của ông cụ Cố.
Ông cụ Cố oán Cố Đông Quân thì được, nhưng nếu như người ngoài oán hận Cố Đông Quân, ông cụ Cố chắc chắn sẽ là người đầu tiên nổi giận.
Cố Đông Quân cũng rất hiếu thuận với bố mình.
Người đàn ông ở bên ngoài cao lãnh lại tôn quý như đế vương, đến trước mặt ông cụ Cố, mặc cho ông cụ Cố chế nhạo, bất kể ông cụ Cố nói cái gì, anh cũng sẽ không mất kiên nhẫn, thành thành thật thật lắng nghe, có đôi khi bị ông cụ Cố quở trách thì lại có vẻ mặt bất đắc dĩ, cũng sẽ không oán hận ngược lại ông cụ Cố nửa câu.
Ông cụ Cố nhìn như rất ghét bỏ Cố Đông Quân, nhưng trên thực tế, bố rộng lòng con hiếu thảo, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy vô cùng ấm áp, kìm lòng không được thầm thấu hiểu mà bật cười.
Cô rất thích nhà họ Cố.
Nếu như Minh Trung và Minh Nhiên có thể lớn lên trong ngôi nhà này, nhất định sẽ rất vui vẻ và cực kỳ hạnh phúc.
Cho nên, Cố Đông Quân thế mà lại bằng lòng cùng cô đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cô rất vui mừng, cũng rất biết ơn.
Tựa như lời ông cụ Cố nói, cho dù là sau khi đăng ký kết hôn, qua một khoảng thời gian lại đổi thành ly hôn, hai đứa con trai của cô cũng đường đường chính chính là con trong giá thú.
Mà cô là vợ chính thức của Cố Đông Quân.
Các con trai của cô, là con trai cả và con trai thứ hai của Cố Đông Quân.
Cho dù ngày sau cô và Cố Đông Quân lại chuyển từ giấy chứng nhận kết hôn thành giấy chứng nhận ly hôn, các con trai của cô, cũng có tư cách danh chính ngôn thuận ở lại nhà họ Cố, vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.
Đương nhiên, nếu có thể, cô ấy hy vọng cuộc hôn nhân của cô và Cố Đông Quân có thể kéo dài hơn một chút.
Cô muốn cho hai đứa con trai của mình, được sống thêm một khoảng thời gian nữa trong một gia đình hoàn chỉnh với cả bố và mẹ.