“Được rồi, không ở, không ở!” Nhìn bộ dạng sợ hãi của cậu bé, Đường Nhã Tịnh cảm thấy đau lòng không thôi, vuốt ve sống lưng nhỏ của cậu bé: “Ngoan, không có việc gì, chúng ta sẽ không ở đó!
Có được sự bảo đảm của mẹ, Đường Minh Nhiên thả lỏng một chút, dựa vào vai Đường Nhã Tịnh, nghiêng đầu nhìn Cố Đông Quân, nhỏ giọng nói: "Minh Nhiên và anh trai không ở trong phòng cho trẻ em đâu!"
Cố Đông Quân thấy phản ứng của Đường Minh Nhiên có chút không đúng, thấp giọng hỏi Đường Nhã Tịnh: “Làm sao vậy? Tại sao Minh Nhiên đối với ở trong phòng trẻ em lại phán kháng như vậy?"
“Đều là do Hình Thảo Phương, tại người phụ nữ xấu xa đó!” Đường Minh Trung nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đường Minh Nhiên vỗ về, tức giận nói: “Đầu năm nay, con và em trai mới chuyển đến phòng trẻ em được vài ngày, Hình Thảo Phương đã dẫn người, nửa đêm chạy vào phòng ngủ của con và em trai, muốn bắt em trai đi, và đem về cho cháu gái bà ta làm con trai, Minh Nhiên bị dọa sợ, từ đó về sau, mẹ cũng không để bọn con ở phòng cho trẻ em nữa."
Theo câu chuyện của Minh Trung kể, hơi thở của Cố Đông Quân càng lúc càng lạnh.
Hình Thảo Phương!
Được lắm.
Cái tên này, anh nhớ kỹ rồi.
“Được rồi, chúng ta không ở trong phòng trẻ con nữa!” Cố Đông Quân vươn tay đỡ lấy Đường Minh Nhiên từ trong tay của Đường Nhã Tịnh, vỗ về tấm lưng nho nhỏ của cậu: “Minh Nhiên không sợ. Từ nay về sau, bố bảo vệ con. Ai dám bắt nạt Minh Nhiên và anh trai, bố cắt đứt chân của bọn chúng!"
Đường Minh Nhiên rúc vào trong lòng anh, ỷ lại mà nắm chặt vải áo trên vai anh: “Cả mẹ nữa!"
Cố Đông Quân phì cười, gật đầu: “Đúng, cả mẹ nữa!"
Anh và Đường Nhã Tịnh cùng nhau chăm sóc cho hai đứa nhỏ đi ngủ.
Đường Minh Nhiên rất buồn ngủ, đòi Đường Nhã Tịnh một cái hôn ngủ trưa, đầu vừa chạm vào gối liền ngủ thϊếp đi.
Đường Minh Trung không chịu ngủ, còn cảnh cáo Cố Đông Quân: "Chú không được bắt nạt mẹ con! Con sẽ lớn rất nhanh, đợi con lớn lên rồi sẽ rất mạnh! Ai bắt nạt mẹ con, con sẽ báo thù!"
Rõ ràng là cậu bé có một khuôn mặt bánh báo thanh tú, xinh đẹp, nhưng lại thích giả bộ nghiêm nghị đáng sợ, khiến cho Cố Thời cảm thấy dở khóc dở cười.
Ngoài cảm thấy dở khó dở cười, là chua xót.
Năm tuổi là độ tuổi cần được bảo vệ.
Đứa trẻ này luôn mong muốn được bảo vệ mẹ của mình, cố gắng hết sức dùng đôi vai mềm yếu của mình để thay mẹ và làm chỗ dựa cho tổ ấm của họ.
Khiến người khác đau lòng.
Đường Nhã Tịnh không biết làm sao, xoa loạn tóc cậu bé: “Minh Trung, mẹ con đã nói rất nhiều lần rằng mẹ con rất mạnh mẽ, sẽ không bị người khác bắt nạt, không cần Minh Trung bảo vệ, chỉ cần Minh Trung cùng em trai lớn lên vui vẻ hạnh phục là đủ rồi."
Đường Minh Trung bĩu bĩu môi không tin nhìn cô: “Những người trong nhà họ Đường, ngoại trừ bác họ, tất cả mọi người đều bắt nạt mẹ. Sáng nay bác họ hai còn muốn đánh ẹm, mẹ cũng không trốn!"
Đường Nhã Tịnh im lặng.
Một lúc lâu sau, cô nắm tay Đường Minh Trung, nhận sai: “Mẹ xin lỗi, Minh Trung, là lỗi của mẹ, sau này sẽ không như vậy nữa. Từ nay về sau, mẹ sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt mẹ nữa, mẹ hứa!"
Các con đã lớn rồi.
Nhìn thấy cô bị đánh, bọn trẻ sẽ tức giận, sẽ đau khổ, thậm chí có bóng ma tâm lý.
Cô gần như đã trả xong món nợ với nhà Đường.
Sau nay, cô không thể để bất kỳ người nhà Đường nào ức hϊếp và lợi dụng mình nữa!
Đường Minh Trung nghi ngờ nhìn cô: “Thật sao ạ?”
“Là thật!” Đường Nhã Tịnh bảo đảm.
“Một lời đã quyết!” Đường Minh Trung duỗi ngón út bàn tay phải ra với cô.
“Một lời đã quyết!” Đường Nhã Tịnh cũng duỗi ngón út ra, móc tay với cậu bé, rồi cúi người hôn lên lông mày cậu: “Ngoan, ngủ đi, mẹ sẽ tự bảo vệ chính mình, không bao giờ để Minh Trung và Minh Nhiên của chúng ta phải lo lắng cho mẹ nữa"
"Không phải là lo lắng." Đường Minh Trung nghiêm túc nói: “Là gánh nặng ngọt ngào!"
Đường Nhã Tịnh bật cười gõ nhẹ vào chóp mũi nhỏ của cậu bé: “Vậy sau này mẹ sẽ cố gắng là ngọt ngào của Minh Trung và Minh Nhiên, không trở thành gánh nặng cho Minh Trung và Minh Nhiên."
"Không cần." Đường Minh Trung nghiêm nghị nói: "Có áp lực thì mới có động lực, có gánh nặng thì càng nỗ lực, càng nỗ lực mới trở thành một người rất mạnh mẽ."
"Nhưng mà, Minh Trung không cần trở thành một người rất mạnh mẽ." Đường Nhã Tịnh dịu dàng nói: “Mẹ sẽ bảo vệ Minh Trung và Minh Nhiên."
“Còn có bố nữa." Cố Đông Quân ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu: “Sau này, việc bảo vệ mẹ và em trai cứ giao cho bố làm."
Đường Minh Trung bĩu môi, rút bàn tay nhỏ nhỏ ra khỏi lòng bàn tay anh, nhắm mắt lại, quay lưng về phía anh rồi đi vào giấc ngủ.
Cố Đông Quân: "...”
Không sao!
Anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho con trai thấy rằng anh là người có thể dựa vào.
Anh sẽ trở thành ngọn núi hùng vĩ, pháo đài vững chắc và thanh gươm bất khả chiến bại của bọn họ.
Sau khi hai cậu bé ngủ say, Cố Đông Quân và Đường Nhã Tịnh rời khỏi phòng bọn trẻ.
Ở dưới nhà, ông cụ Cố đã pha một ấm trà nóng, đang đợi hai người họ.
Nhìn thấy hai người sóng vai cùng nhau đi xuống lầu, ông cụ không khỏi thầm tán thưởng, con trai của ông ta và Đường Nhã Tịnh quả thật là một cặp trời sinh.
Con trai bề ngoài quá chói mắt, khí chất quá mạnh mẽ, con gái khi đi bên cạnh con trai ông sẽ dễ bị choáng ngợp bởi ngoại hình và khí chất của con trai ông, giống như đứa giúp việc, đũa mốc mà chòi mâm son.
Ngay cả nhiều con gái nhà quyền quý có danh tiếng cũng không tránh khỏi.
Nhưng Đường Nhã Tịnh thì không.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là một cô gái liễu yếu đào tơ, ở trong nhà họ Đường cũng chỉ là đứa ăn nhờ ở đậu, nhưng khí chất của cô không thua kém gì con trai ông ta, cùng con trai ông sóng vai đứng cùng một chỗ, giống như châu liền bích hợp, như song kiếm hợp bích, không hề bị khí thế trên người con trai ông ta đè ép.
Chẳng lẽ là vì cô gái này là một cao thủ võ lâm?
Theo tài liệu điều tra, Đường Nhã Tịnh là một kỳ tài luyện võ, ít có đối thủ.
Hoặc là, bởi vì cô có sức chiến đấu mạnh mẽ, từ đó cô có tự tin, mặc dù cô trông rất yếu ớt, nhưng khi thế không thua bất kỳ ai.
Đủ loại suy nghĩ còn đang chạy loạn trong đầu ông cụ Cố, Cố Đông Quân và Đường Nhã Tịnh bước đến và ngồi xuống trước mặt ông.
Đường Nhã Tịnh nhìn về phía ông cụ Cố nói: "Bác trai, chúng ta có thể nói chuyện rồi."
Ông cụ Cố bưng tách trà lên, nhấp nhẹ một hớp rồi đặt tách trà trở lại vị trí cũ: “Cô gái, cô có biết tôi muốn nói chuyện gì với cô không?"
"Biết ạ.” Đường Nhã Tịnh gật đầu: “Bác muốn biết con đã sinh ra Minh Trung và Minh Nhiên như thế nào."
“Đúng vậy!” Ông cụ Cố nghiêm túc gật đầu.
Ông ta đã tra được rất nhiều chuyện của nhà họ Đường.
Chỉ có điều tại sao Đường Nhã Tịnh lại đột ngột sinh ra một cặp song sinh, nhà Đường giấu giếm rất nghiêm ngặt, ông ta vẫn chưa điều tra được.
Người của ông ta vẫn đang điều tra.
Nhưng ông ta càng muốn chính miệng hỏi Đường Nhã Tịnh.
Bởi vì, ông ta có một quyết định, bắt buộc phải đợi ông ta xác nhận nhân phẩm của Đường Nhã Tịnh không có vấn đề gì mới có thể thực hiện được.
"Thực ra, đáp án rất đơn giản ...” Đường Nhã Tịnh quay sang nhìn Cố Đông Quân: "Xin hỏi, có phải anh đã hiến tϊиɧ ŧяùиɠ cho Ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc Gia à?"
Cố Đông Quân: "...”
Anh luôn là người vui buồn không hiện ra mặt, hiếm khi bị bất ngờ bởi bất cứ điều gì.
Nhưng lần này, anh hết sức kinh ngạc.
Anh ngạc nhiên hỏi ngược lại Đường Nhã Tịnh: "Ý của cô là, Minh Trung và Minh Nhiên là cô xin tϊиɧ ŧяùиɠ ở Ngân hàng Tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc Gia, rồi làm thụ tinh ống nghiệm?"
"Đúng vậy." Đường Nhã Tịnh gật đầu: "Còn anh Cố? Anh có phải đã hiến tϊиɧ ŧяùиɠ cho ngân hàng tϊиɧ ŧяùиɠ Quốc Gia không?"