Chương 27: Có Còn Cách Nào Để Sống Qua Ngày Không?

Hạnh phúc có thể lan truyền.

Bố anh vui vẻ, khóe miệng của anh cũng không khỏi nhếch lên, một loại vui sướиɠ thuần túy tràn ngập toàn thân.

Anh đi theo sau ông cụ Cố và hai cậu bé hai bước, ánh mắt cưng chiều nhìn một già hai trẻ, cẩn thận ngắm nhìn bọn họ, sợ bọn họ trượt chân ngã, chẳng may bị ngã.

Ánh mặt trời chiếu lên bóng hình ba người một già hai trẻ, kéo ra những cái bóng dài dài.

Cố Đông Quân đi theo sau một già hai trẻ, từng bước, bước đi chậm rãi, không có một chút sốt ruột.

Ánh mắt anh âu yếm nhìn ông cụ Cố và hai đứa trẻ toát lên sự dịu dàng mà người ngoài chưa từng thấy.

Ánh mắt dịu dàng chuyên chú của anh dường như một già hai trẻ, ba người chính là cả thế giới của anh.

Đường Nhã Tịnh đi theo sau anh không xa, vừa hay có thể nhìn thấy ánh mắt anh nhìn ông cụ Cố, Minh Trung và Minh Nhiên.

Cái nhìn đó khiến Đường Nhã Tịnh cảm thấy an tâm.

Một người đàn ông có thể có ánh mắt như vậy không thể nào là một người xấu.

Ít nhất, anh sẽ không làm gì bất lợi đối với hai đứa con trai của cô.

Đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.

Trong phòng khách bày đầy những món đồ chơi tinh xảo, tất cả đều là do ông cụ Cố kêu người mua về.

Trên bàn trà, có rất nhiều món ăn nhẹ tinh xảo và đủ loại nước trái cây khác nhau, tất cả đều được chuẩn bị cẩn thận cho hai cậu bé.

Thậm chí, ông cụ Cố còn chuẩn bị một thực đơn dày cộp.

Ông cụ kéo Đường Minh Trung và Đường Minh Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình, đưa thực đơn cho hai cậu bé: "Cháu à, nhanh xem xem, bữa trưa chúng ta ăn gì!"

Trực giác của trẻ nhỏ rất nhạy cảm.

Hai cậu bé có thể cảm nhận được ông cụ Cố thực sự thích hai nhóc từ tận đáy lòng.

Đường Minh Nhiên nhanh chóng bị ông cụ Cố mua chuộc bằng những chiếc kẹo bọc đường.

Cậu bé ngồi bên cạnh ông cụ Cố, cúi cái đầu nhỏ rất đáng yêu, ngón tay nhỏ bé trắng mềm chỉ chỉ chọt chọt gọi món trên thực đơn: “Minh Nhiên thích ăn cái này, anh trai thích ăn cái này, mẹ thích món này, Minh Nhiên cũng thích món này nữa...”

“Làm, làm, làm, tất cả đều làm!” Ông cụ cầm cây bút ký tên trong tay, ngón tay nhỏ nhỏ của Minh Nhiên chỉ món nào ông cụ sẽ vẽ một dấu tích phía sau món ăn đó.

Khẩu vị của Cố Đông Quân tương đối nhạt, các món ăn Minh Nhiên chọn, không ngọt thì cay.

Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên gọi hơn chục món, trừ những món ngọt thì là cay, không có món nào là anh thích anh.

Ông cụ Cố hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, đợi Minh Nhiên gọi món xong, liền vui vẻ đưa thực đơn cho quản gia, kêu quản gia bảo nhà bếp làm.

Từ đầu đến cuối, ông cụ Cố đều dán chặt mắt vào hai đứa trẻ, thậm chí một liếc một cái ông cũng không bố thí cho Cố Đông Quân.

Cố Đông Quân: "...”

Điển hình của việc có cháu trai rồi, con trai lập tức bị cho ra rìa ngay.

Thôi.

Được rồi.

Thật ra khi không có Minh Trung và Minh Nhiên, ông cụ cũng ghét bỏ anh rồi.

Không còn cách nào khác, chỉ đành tự lực cánh sinh thôi.

Anh đứng dậy đi vào bếp, bảo nhà bếp làm thêm vài món thanh đạm.

Đầu bếp đương nhiên kính kính cẩn cẩn đồng ý.

Khi ra khỏi nhà bếp, ông cụ đã ngồi trên tấm thảm lông trong phòng khách, cùng chơi đồ chơi với hai bạn nhỏ.

Tấm thảm lông dài mới đặt sáng nay, màu trắng tinh, mềm mượt, ngồi lên rất thoải mái.

Chơi được mấy phút, bạn nhỏ Đường Minh Trung cũng bị ông cụ Cố thu phục, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc rốt cục nở một nụ cười, cậu bé và Đường Minh Nhiên cùng nhau gọi ông cụ là ông nội.

Ông cụ Cố ngồi giữa hai bảo bối đáng yêu, nghe hai bảo bối đáng yêu bên trái gọi một tiếng ông nội, bên phải một tiếng ông nội gọi mình, ông vui vẻ đến mức nhe răng cười không thấy mắt đâu, trong lòng như nở hoa.

Sắp tới giờ ăn trưa rồi.

Ông cụ Cố đích thân đưa hai cậu bé đi rửa tay.

Trên bàn ăn, ông cụ Cố liên tục dùng đũa dùng chung gắp thức ăn cho hai cậu nhóc, như sợ hai đứa cháu quý báu của ông ăn không no.

Đặc biệt là Đường Minh Nhiên.

Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên, rõ ràng cùng anh trai của cậu bé là anh em sinh đôi, nhưng cậu lại thấp hơn anh trai mình nửa cái đầu. Đủ biết ông cụ Cố có bao nhiêu đau lòng.

Ông hận không thể một hơi làm cho Đường Minh Nhiên cao bằng anh trai cậu bé.

Ông cụ Cố vừa gắp thức ăn cho Đường Minh Nhiên, vừa nói nhỏ: "Cục cưng Minh Nhiên từ nhỏ không lớn lên bên cạnh ông, chịu thiệt thòi rồi, nếu như lúc sinh ra ở bên cạnh ông, ông chắc chắn sẽ nuôi cho cao lớn béo mập!"

Cố Đông Quân có chút bất lực: "Bố...”

Nói như vậy ngay trước mặt mẹ ruột, không hay lắm đâu.

Như thể mẹ ruột không nuôi dạy tốt cậu bé.

Ông cụ Cố nhận ra mình đã lỡ lời, nhìn Đường Nhã Tịnh: "Con gái nhà họ Đường, cô đừng để tâm, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ hối hận thôi. Đứa trẻ cũng đã lớn như vậy rồi, tôi mới gặp được bọn trẻ, tôi biết, mấy năm nay cô một mình nuôi hai đứa con cũng không dễ dàng gì, tôi còn nhiều điều muốn hỏi, đợi sau bữa trưa, chúng ta từ từ trò chuyện.”

Đường Nhã Tịnh gật đầu đáp lại.

Cô biết ông cụ Cố muốn nói chuyện gì với cô.

Cô không làm gì thẹn với lòng, không ngại nói chuyện.

Ăn trưa xong, hai cậu bé buồn ngủ.

Đường Minh Nhiên nằm trong vòng tay của Đường Nhã Tịnh dụi dụi mắt.

Đường Minh Trung rõ ràng đã buồn ngủ, nhưng lại cố gắng mở to mắt, đứa nhỏ ngồi ở trên sô pha bộ dáng như người lớn, cảnh giác nhìn ông cụ Cố và Cố Đông Quân.

Trong bữa ăn, cậu bé đã nghe thấy những lời ông cụ Cố nói với mẹ cậu.

Ông cụ Cố muốn nói chuyện với mẹ cậu.

Cậu bé sợ ông cụ Cố sẽ bắt nạt mẹ cậu.

Ông mỉm cười vẫy tay với cậu bé và Minh Nhiên: "Cục cưng Minh Trung, cục cưng Minh Nhiên, đi, ông nội đưa hai đứa vào phòng ngủ chợp mắt."

"Cháu không ngủ." Thân thể nhỏ nhắn của Đường Minh Trung đứng thẳng, nghiêm nghị nói: "Ông nội và mẹ đàm phán, cháu muốn ở bên cạnh nghe, cháu là đàn ông con trai, cháu muốn bảo vệ mẹ!"

Đường Minh Nhiên rúc vào trong vòng tay Đường Nhã Tịnh, áp cái má tròn vào ngực Đường Nhã Tịnh, nghiêng đầu nhìn ông cụ Cốc, giọng nói mang theo hơi sữa: "Ông nội ơi, ông định nói chuyện gì với mẹ cháu vậy?"

Ông cụ Cố bị sự đang yêu của cậu bé làm cho trái tim run rẩy.

Sao cháu trai cục cưng nhà ông lại đáng yêu và dễ thương đến vậy?

Đúng là muốn cái mạng già này của ông cụ mà!

"Không sao đâu, không nói gì.” Ông cụ Cố cười nói: "Các cục cưng yên tâm. Ông nội chỉ nói chuyện với mẹ cháu về chuyện trước đây thôi và hứa sẽ không bắt nạt mẹ các cháu.”

Đường Minh Trung vẫn kiên quyết: “Cháu muốn ở bên cạnh nghe.”

"Minh Trung ngoan, đã đến giờ con và em trai đi ngủ trưa rồi." Đường Nhã Tịnh ôm Đường Minh Nhiên đứng dậy, nhìn Cố Đông Quân: "Phiền anh dẫn đường."

Cố Đông Quân gật đầu đứng dậy, nói với ông cụ Cố: “Bố, con đưa bọn trẻ đi ngủ trưa."

Ông cụ Cố rất bất mãn vì bị cướp mất cháu trai, ông liếc xéo anh một cái, nghiêm nghị nói: "Đi, chăm sóc cháu trai ngoan của tôi cẩn thận."

Cố Đông Quân: "...”

Có cách nào để sống qua ngày không?

Phiền muộn!

Cố Đông Quân đưa Đường Nhã Tịnh và hai cậu bé vào phòng dành cho khách.

Cố Đông Quân ra mở cửa, nói với Đường Nhã Tịnh và hai cậu bé: "Đẻ bọn trẻ ở đây trước. Phòng cho trẻ em của bọn trẻ đang được sửa sang lại. Khi sửa xong, sẽ mời công ty chuyên nghiệp đến kiểm tra, không có vấn đề gì sẽ để bọn nhỏ dọn vào ở.”

“Không ở trong phòng trẻ con!” Đường Minh Nhiên đang dựa trên vai Đường Nhã Tịnh ngủ, giật mình tỉnh lại.

Cậu bé vòng tay qua cổ Đường Nhã Tịnh, cơ thể nhỏ bé đột nhiên căng thẳng, đôi mắt đen tròn xoe, trong ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ: “Không có phòng trẻ em! Mẹ, Minh Nhiên và anh trai không ở trong phòng cho trẻ em đâu!"