Đường Nhã Tịnh hơi sửng sốt, sau đó miễn cưỡng cười: "Chỉ có thể nói... Tất cả đều là ý trời thôi! Năm năm trước, anh họ của tôi đã bị bệnh nặng...”
Lời của cô còn chưa nói hết, chuông cửa lại vang lên.
Đường Nhã Tịnh dừng lại, áy náy nhìn Cố Đông Quân: "Xin lỗi, tôi ra xem sao."
Cố Đông Quân gật đầu, ý là đã hiểu.
Đường Nhã Tịnh đứng dậy mở cửa.
Cô nhìn qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Thấy rõ người đứng ngoài cửa, cô không kìm lòng được nhíu mày.
Một lát sau, cô đành khẽ thở dài, mở cửa ra: "Anh họ hai, anh...”
Cô chưa nói hết câu, một cái tát hung ác liền được đập lên mặt cô.
Một cái bạt tai mà thôi, dùng khả năng của cô dễ như ăn cháo đã có thể né được.
Nhưng cô không tránh.
Cô không có tư cách tránh.
Cô nợ Đường Thiên Vũ một cái mạng.
Mười năm trước, vào ngày cô ngã thoi thóp ở đầu đường Dạ Vĩ, nếu như không phải đúng lúc Đường Thiên Vũ đi ngang qua cứu cô thì cô đã bị ép buộc mà chết đi từ lâu.
Đường Thiên Vũ không chỉ cứu mạng cô, còn cứu vớt cả danh dự của cô, đưa cô về nhà họ Đường, thuyết phục cậu của cô nuôi cô lớn lên.
Đường Thiên Vũ có tư cách đánh cô.
Mà cô, không có tư cách tránh né.
Sự đau đớn trong dự tính cũng không đến.
Lúc bàn tay Đường Thiên Vũ chuẩn bị tát xuống mặt cô thì đã bị người khác bắt lấy tay.
Đường Thiên Vũ giận dữ nhìn sang người đang nắm lấy cổ tay anh ta: "Cậu là ai? Dám nhúng tay vào chuyện của cậu chủ tôi đây!"
"Cố Đông Quân." Cố Đông Quân tự giới thiệu bằng giọng điệu nhẹ bẫng.
Đường Thiên Vũ sửng sốt.
Cố Đông Quân?
Anh ta nhớ lại, cậu chủ của đệ nhất thế gia Dạ Vĩ tên là Cố Đông Quân...
Anh ta vùng tay ra khỏi tay của Cố Đông Quân đang bắt lấy, trong ánh mắt đang quan sát Cố Đông Quân có hơi kiêng dè: "Tổng giám đốc tập đoàn Cố thị Cố Đông Quân?"
Nhà họ Đường bọn họ mặc dù ở nước Nam Lan tuy cũng là đệ nhất thế gia, nhưng nước Nam Lan là một quốc gia nhỏ, diện tích lãnh thổ đất nước còn không bằng một nửa Dạ Vĩ.
Xét về khả năng kinh tế, mười cái nhà họ Đường hợp lại cũng không sánh bằng một nhà họ Cố.
Nếu như người đàn ông trước mặt thực sự là vị cậu chủ của nhà họ Cố quyết đoán mãnh liệt, lạnh lùng tàn nhẫn trong truyền thuyết kia thì anh ta không thể không kiêng dè.
Cố Đông Quân đang định trả lời, Đường Minh Trung từ trong phòng bếp chạy ra chỗ bọn họ đang nói chuyện, chạy tới trước mặt Đường Thiên Vũ, dùng sức đẩy Đường Thiên Vũ một cái, che trước mặt Đường Nhã Tịnh, hung dữ trừng mắt Đường Thiên Vũ nói: "Không cho đánh mẹ tôi!"
Đường Minh Nhiên dựa vào trong lòng Đường Nhã Tịnh, ôm chặt Đường Nhã Tịnh, cũng nhìn Đường Thiên Vũ nói: "Cậu họ trẻ, đừng đánh mẹ, mẹ rất ngoan mà!"
Đường Thiên Vũ cau mày: "Minh Trung, sao có thể không lễ phép với cậu như vậy?"
Đường Minh Trung nói oang oang: "Cậu đánh mẹ tôi, cậu là người xấu, tôi ghét cậu!"
"Cậu họ trẻ, cậu đừng đánh mẹ tôi, cũng đừng hung dữ với anh trai tôi!" Đường Minh Nhiên bỗng rời khỏi cái ôm của Đường Nhã Tịnh, đi tới trước mặt Đường Thiên Vũ, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn anh ta, đem đồng hồ trên cổ tay sợ hãi đưa đến trước mặt anh ta: "Cậu họ trẻ, cậu đừng đánh mẹ tôi, tôi cho cậu tiền, tôi kiếm được tiền...”
Cậu bé rụt rè nhìn Đường Thiên Vũ, biểu cảm trên mặt không giống khóc, nước mắt lớn bằng hạt đậu lại dâng lên trong viền mắt, giống như hạt ngọc đứt dây rơi xuống khỏi viền mắt, từng viên từng viên rơi xuống đất.
Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cậu bé nhỏ, tay nhỏ run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, trái tim Cố Đông Quân như bị người ta đấm vào một cái đau dữ dội.
Anh ngồi xổm xuống, ôm Đường Minh Trung cà Đường Minh Nhiên vào trong l*иg ngực, vỗ nhè nhẹ lên sống lưng an ủi chúng: "Ngoan, không sao cả, không sợ, bố bảo vệ các con và mẹ. Sau này, không ai có thể bắt nạt các con, cũng không ai dám đυ.ng đến một ngón tay của các con!"
Đường Thiên Vũ ngạc nhiên: "Bố... bố?"
Cố Đông Quân liếc mắt nhìn anh ta, nhếch một bên khóe môi: "Khách sáo quá rồi, tôi không có đứa con lớn như anh, anh nhận lầm người rồi.”
Mặt Đường Thiên Vũ trong phút chốc phình ra như gan lợn: "Cậu nói nhăng nói cuội gì vậy? Ý tôi là, cậu trở thành bố của cháu ngoại tôi từ lúc nào?"
"Cháu ngoại?" Cố Đông Quân cười lạnh: "Cháu ngoại thì nhận, con của em gái thì không nhận?"