Vài ngày sau khi cô và con trai chia phòng riêng, Hình Thảo Phương đã dẫn theo hai người đến trộm con trai cô, muốn cướp con trai nhỏ của cô để cho cháu gái của bà ta nuôi dưỡng.
Cũng may, con trai nhỏ của cô vốn nhút nhát, kể từ sau khi chia phòng ngủ riêng nên không có cảm giác an toàn, đêm nào cũng nằm trằn trọc, nghe thấy tiếng có người mở cửa thì giật mình tỉnh dậy, gào khóc sợ hãi gọi mẹ.
Con trai lớn của cô đã bị con trai nhỏ của cô đánh thức, không nói nhiều, nhặt con dao Thụy Sĩ giấu dưới gối và chặn trước mặt em trai của mình.
Kể từ ngày hôm đó cô cũng mới biết, con trai lớn của cô giấu một con dao Thụy Sĩ đã mở sẵn dưới gối.
Lúc này cô mới biết mặc dù con trai lớn của cô không nói, nhưng thật ra sau khi chia phòng ngủ với cô, trong lòng cũng sợ hãi.
Đó là lỗi của cô.
Cô không thể mang lại cho bọn trẻ một mái ấm gia đình hạnh phúc và yên ổn.
Nhà họ Đường tuy tốt nhưng không phải là nhà của ba mẹ con bọn họ.
Các con của cô không có cảm giác an toàn trong nhà họ Đường.
Cho nên sau khi các con của cô, sau khi chia phòng ngủ với cô, mới thấp thỏm sợ hãi như vậy, khi ngủ còn phải đặt dao dưới gối.
Cũng vì điều này, cô mới phớt lờ không quan tâm đến những lời khuyên nhủ của anh họ, đưa bọn trẻ chuyển ra khỏi nhà họ Đường.
Cô không quan tâm đến ánh mắt lạnh lùng của Hình Thảo Phương và Đường Thiên An, cô đưa bọn trẻ về sống cùng nhà họ Đường, đều là bởi vì bọn trẻ.
Cô sợ một mình cô không lo được cho bọn trẻ, để bọn trẻ đi theo cô chịu uất ức.
Nếu như nhà họ Đường đã không thể cho bọn trẻ cảm giác như ở nhà, vậy nên tốt hơn hết là cô nên dọn ra ngoài và tự mình chăm sóc bọn trẻ.
Cô cho rằng như vậy cũng có thể né tránh khỏi Hình Thảo Phương.
Nào ngờ, Hình Thảo Phương ngày càng táo tợn hơn, lại nhìn chằm chằm vào cô.
Ngoài có một cháu gái không thể mang thai, Hình Thảo Phương còn có một người cháu trai có vấn đề về đầu óc.
Cháu trai của Hình Thảo Phương bị bại não, đi khập khiễng và chỉ số thông minh chỉ như đứa bé vài tuổi.
Chỉ số thông minh của bà ta cao, gặp thì không thể quên được.
Chị dâu của Hình Thảo Phương nhìn trúng cô, muốn cô gả cho con trai bà ta, nói rằng cô thông minh, sau này có thể sinh cho bà ta một đứa cháu trai thông minh.
Vì vậy, Hình Thảo Phương đã đưa một nhóm người đến căn hộ mà cô thuê để bắt cô và con trai nhỏ của cô.
Bắt cô về làm vợ cho cháu mình.
Bắt con trai nhỏ của cô về làm con trai cho cháu gái bà ta.
Cô không chịu nổi sự phiền phức này nên đã đưa bọn trẻ rời khỏi nước Nam Lan, trốn đến Dạ Vĩ.
Mặc dù cô đã trốn xa đến vậy, nhưng Hình Thảo Phương vẫn muốn đuổi theo cô.
Việc Hình Thảo Phương cứ bám theo gây rắc rối cho và con trai cô như thế này, cô không thể không nghi ngờ tự hỏi mình rằng liệu kiếp trước có phải cô đã gϊếŧ cả nhà Hình Thảo Phương hay đào phần mộ tổ tiên của bà ta hay không.
“Mẹ ơi, là chú Cố!” Đường Minh Nhiên bước lên băng ghế nhỏ, từ trong mắt mèo nhìn thấy Cố Đông Quân, liền vui mừng quay lại nhìn Đường Nhã Tịnh.
Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của cậu bé, cô liền biết rằng cậu nhóc thực sự rất thích Cố Đông Quân.
Đường Nhã Tịnh bước nhanh tới, ôm cậu từ trên băng ghế xuống, nghịch đầu mũi cậu: "Sau này cứ lên tiếng hỏi là được rồi, không cần phải trèo lên băng ghế nhìn đâu, nhỡ may băng ghế ngã đỗ rơi trúng đầu con, sẽ trở nên ngốc đấy!"
“Vâng ạ, con hiểu rồi mẹ.” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên ngoan ngoãn đồng ý.
Đường Nhã Tịnh mang băng ghế đi rồi mở cửa.
Cố Đông Quân, mặc một bộ quần áo bình thường nhưng vẫn đẹp trai ngời ngợi, nhàn nhã đứng ngoài cửa, cao quý và ung dung, khôi ngô tuấn tú như tiên giáng trần, cao quý như một bậc đế vương.
Người đàn ông như vậy, muốn dành được thiện cảm của hai đứa bé là điều quá dễ dàng.
Đặc biệt là bạn nhỏ Đường Minh Nhiên ngốc nghếch.
“Chú Cố!” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên ngẩng cao đầu nhìn Cố Đông Quân, đôi mắt đen nháy to tròn sáng ngời.
Nhìn dáng vẻ vui mừng và phấn khởi của cậu bé, Cố Đông Quân không khỏi cong môi cười, cầm lấy hai cái hộp lớn từ trong tay Cố Vĩ Kỳ, đưa cho Đường Minh Nhiên trước mặt: "Ngoan lắm, cho cháu nè."