Cô vừa giận vừa sợ, trừng mắt như sắp nứt ra, xông tới, đá thẳng vào cánh tay của hai người đàn ông rồi đạp mạnh vào hai chiếc xương sườn của Hình Thảo Phương.
Chuyện sau đó, cô phải chịu đựng một trận gia pháp từ cậu của mình, bất chấp sự can ngăn của anh họ, cô đưa hai đứa bé chuyển ra khỏi biệt thự của nhà họ Đường.
Từ đó về sau, cô và hai đứa bé như hình với bóng chưa từng tách rời nhau, tối đến cũng sẽ không chia phòng ra ngủ nữa.
Cứ như vậy, suốt một khoảng thời gian rất dài cậu con trai nhỏ của cô luôn thức giấc lúc nửa đêm, gào khóc trong sự sợ hãi gọi mẹ, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé và la hét, đừng bắt con, đừng bắt con, con cần mẹ.
Trái tim cô như tan nát vì tiếng khóc của con trai.
Khi con trai khóc, cô cũng khóc theo.
Cô đã cố gắng hết sức để các con có một mái ấm trọn vẹn và một tuổi thơ hạnh phúc.
Nhưng con trai cô lại không có cảm giác an toàn.
Con trai lớn còn đỡ hơn một chút, đặc biệt trưởng thành sớm, tâm trí kiên định, già dặn không giống như những đứa bé cùng tuổi.
Con trai nhỏ bởi vì từ khi sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh, tính tình cũng mềm yếu hơn so với anh trai, tâm lý cũng yếu ớt hơn, sau lần suýt bị bắt cóc vào nửa đêm, cho đến bây giờ cô vẫn chưa thể nào yên tâm.
Ban đêm, dù có buồn ngủ đến mấy, cậu cũng phải vùi đầu trong lòng cô mới có thể đi vào giấc ngủ.
Cô không có ở đó, dù muộn thế nào cậu cũng không chịu nhắm mắt.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại tinh xảo của con trai, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bộ đồ ngủ của cô ỷ lại vào cô, trong lòng cô vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, cúi người hôn lên trán hai đứa bé, yên lặng không tiếng động tắt đèn giường, ôm hai đứa bé vào trong lòng, nhắm mắt lại.
Hai đứa bé dường như cảm nhận được, trong giấc mộng vô thức ghé sát vào trong lòng cô.
Cô nhếch khóe miệng và ôm hai đứa bé càng chặt hơn nữa.
Một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, cô làm một bữa ăn phong phú và đầy đủ chất dinh dưỡng cho hai đứa bé.
Sau khi nấu xong đồ ăn sáng, cô mới gọi hai bọn trẻ dậy.
Hai cậu nhóc rất ngoan ngoãn nghe lời, từ trước đến giờ chưa từng ngủ nướng trên giường, vừa gọi liền dậy, dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt, không bao giờ để cô phải phiền lòng.
Dáng vẻ xoa xoa đôi mắt lem nhem buồn ngủ của con trai, mỗi ngày Đường Nhã Tịnh đều nhìn thấy, nhưng nhìn thế nào cũng nhìn không đủ, mỗi ngày đều bị sự đáng yêu của chúng làm cho tan chảy, kìm lòng không đậu bật cười ra tiếng, sau đó đi đến, ôm hai cậu nhóc, ôm hôn một lúc mới đi xuống lầu.
Ba mẹ con cười đùa một lúc, hai đứa bé cũng tỉnh táo hơn hẳn, tắm rửa xong liền cùng Đường Nhã Tịnh đi ăn sáng.
Dáng vẻ của bạn học Đường Minh Trung giống như người lớn vậy, không bao giờ kén ăn, gì cũng ăn được.
Dạ dày của bạn nhỏ Đường Minh Nhiên yếu, cực kỳ kén ăn, ngày nào Đường Nhã Tịnh cũng thay đổi thực đơn các món ăn, làm những đồ mà cậu nhóc thích ăn.
Sáng nay cô chuẩn bị sinh tố đu đủ, sữa bò yến mạch, bánh mì bơ, bí đỏ xay nhuyễn cho bọn trẻ, cả hai cậu nhóc đều rất thích ăn.
Ba mẹ con vừa nói vừa cười cùng nhau dùng bữa sáng, Đường Dạ khê đem bát đũa vào phòng bếp rửa sạch sẽ, hai đứa cậu nhóc giúp đỡ cô một tay.
Sau khi rửa bát đũa xong, tay của Đường Nhã Tịnh còn chưa kịp lau khô thì chuông cửa đã vang lên.
“Mẹ, con đi mở cửa!” Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên chủ động chạy ra ngoài mở cửa.
"Chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã," Đường Nhã Tịnh vội vàng lau khô tay, đuổi theo ra ngoài: "Minh Nhiên, đừng mở cửa cho người lạ."
Cô sợ người của Hình Thảo Phương sẽ lại đến cướp con trai của cô.
Có lẽ kiếp trước cô đã đào phần mộ tổ tiên của nhà Hình Thảo Phương lên, cho nên kiếp này Hình Thảo Phương mới chằm chằm dán mắt vào cô.
Cháu gái của Hình Thảo Phương không thể mang thai, chọn trúng con trai nhỏ của cô, muốn ẵm con trai nhỏ của cô về nuôi, cô đã từ chối.
Trước khi cô chưa chia phòng ngủ với con trai mình, Hình Thảo Phương không có cơ hội ra tay.