Từ trước tới giờ anh đều không biết, hóa ra anh thích trẻ con đến vậy.
Người thân và bạn bè nhà họ Cố, cũng không phải không có trẻ con.
Trước kia anh đã thấy rồi, nhiều lắm cũng chỉ là kiên nhẫn nhiều một chút, chưa từng giống như hôm nay, tâm tình căn bản khống chế không được chính mình, đầu óc chỉ toàn ba chữ: cưng chiều họ! Cưng chiều họ! Cưng chiều họ!
Cưng chiều họ lên trời.
Đem tất cả những thứ tốt nhất mà anh có được cho họ.
Thương yêu họ.
Bảo vệ họ.
Để cho tất cả mọi người không dám khi dễ họ.
Không để họ bị thương, không để họ tức giận, khiến họ mỗi ngày đều khỏe mạnh vui vẻ, thường xuyên mỉm cười...
Anh...
Nhất định là trúng tà rồi...
Trước khi lên xe, Đường Minh Nhiên lại cho Cố Đông Quân một cái hôn gió, lúc này mới lên xe, cùng anh trai ngồi ghế sau với nhau.
Ô tô khởi động, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
Đường Minh Nhiên nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con rất thích chú Cố."
Đường Minh Trung nhìn Đường Minh Nhiên, phụ họa: "Con cũng thích."
Đường Minh Trung nói: "Chú Cố so với bác họ còn tốt hơn, chú ấy cười lên cũng rất đẹp, giống ánh nắng mặt trời, ấm áp lắm."
Đường Minh Trung phẩy phẩy cái miệng nhỏ nhắn: "Bác họ rất nuông chiều Hình Thảo Phương và Đường Thiên An."
"Đúng rồi." Đường Minh Nhiên có chút buồn, giọng nói càng nhỏ: "Mấy cậu họ tuy rằng đối chúng con tốt lắm, nhưng trong lòng bọn họ Hình Thảo Phương và Đường Thiên An quan trọng hơn, mỗi lần Hình Thảo Phương và Đường Thiên An bắt nạt mẹ, mấy cậu họ đều giúp họ...”
Ngoại trừ cậu bé và anh trai, không ai toàn tâm toàn ý thương mẹ của họ.
Mẹ của các cậu bé trong lòng người khác, vĩnh viễn đều không quan trọng.
Mẹ của họ rất đáng thương.
"Đúng vậy." Đường Minh Trung hừ lạnh một tiếng: "Nhưng không sao, mẹ, mẹ đừng buồn, con và Minh Nhiên vẫn luôn yêu mẹ nhất! Mẹ, mẹ vĩnh luôn là người quan trọng nhất đối với con và Minh Nhiên, trong lòng chúng con, ai cũng không bằng mẹ!"
"Đúng đó mẹ." Đường Minh Nhiên nhảy xuống chỗ ngồi, cơ thể nhỏ bé chui qua khe hở giữa ghế lái và ghế phụ, hôn mạnh lên mặt của Đường Nhã Tịnh, tươi cười:"Mẹ, con và anh trai yêu mẹ nhất , vĩnh viễn yêu mẹ nhất!"
Không ai thương mẹ của các cậu bé, không sao cả.
Cậu bé và anh trai thương!
Cậu bé và anh trai rất nhanh sẽ trưởng thành, trở thành người đàn ông có năng lực và bản lĩnh nhất.
Ai dám bắt nạt mẹ của họ, họ liền đánh trả không thương tiết!
Đừng hòng nghĩ tới việc bắt nạt mẹ của họ nữa!
Đường Nhã Tịnh chóp mũi cay cay, hốc mắt ẩm ướt.
Cô chịu đựng lệ ý cười cười: "Ngoan, mẹ cũng yêu các con nhất! Minh Nhiên, mau trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn lại, như vậy rất nguy hiểm!"
"Dạ, mẹ!" Đường Minh Nhiên lại hôn lên mặt cô một cái, rồi trở lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn cài lại dây an toàn.
Đường Nhã Tịnh nhìn từ sau kính, thấy cậu bé cài dây an toàn, ngồi đàng hoàng rồi, lúc này mới yên tâm.
Cô chuyên tâm nhìn về đường phía, hai tay nắm chặt tay lái, trong l*иg ngực tràn đầy hạnh phúc cùng cảm động.
Trước khi có được mấy đứa con của mình, cô thực sự là người không may mắn.
Sau khi sinh ra mấy đứa nhỏ, cô trở thành người phụ nữ may mắn nhất thế giới này.
Mấy đứa con là vận mệnh bồi thường lại cho cô.
Là thiên sứ của cô, mạng sống của cô.
Đời này, ngoại trừ chết, bằng không không có gì có thể chia tách cô với mấy đứa con của cô.
Ai dám động đến con trai của cô, cô dám lấy mạng của người đó!
Sau nửa tiếng, cô đưa hai đứa con trai trở lại nhà trọ cô thuê ở tạm thời.
Cô vừa mới trở về chưa được mấy ngày, còn chưa kịp mua nhà.
Nhưng cô đã nhìn được một căn nhà rồi, định mua một căn nhà phù hợp, đưa bọn nhỏ sống ổn định về sau.