Anh sợ nếu anh còn nghe nữa, chẳng những khống chế không được khóe miệng run rẩy của anh, ngay cả mặt mũi biểu cảm cũng đều không khống chế được.
Đường Nhã Tịnh cũng không nói gì.
Không quen biết cô, chỉ nhìn bề ngoài của cô, quả thực sẽ cảm thấy cô yếu đến nổi gió thổi bay.
Nhưng Cố Đông Quân vừa mới đánh một trận với cô, làm sao lương tâm mờ mịt cho rằng cô yếu đến mức gió thổi bay?
Hoặc là, ở trong thế giới của anh, chỉ cần đánh không lại người của anh, đều yếu đến mức gió thổi bay ?
Nếu nói như vậy, vậy cô thật là yếu đến mức gió thổi bay.
Dù sao cô là thủ hạ bại tướng thôi dưới tay người ta!
Cô không muốn vướng vào vấn đề này, xoay người đối mặt với Cố Đông Quân, nghiêm nghị nói: "Minh Trung và Minh Nhiên đều là con của tôi, không phải của anh! Mặc kệ là con ruột, hay con nuôi, bọn họ chỉ là con của một mình tôi!"
"Tôi hiểu " Cố Đông Quân nhếch khóe miệng, "Tôi hiểu bọn họ là mạng sống của cô, cô không cần lo tôi cướp tụi nó đi, tôi không phải người như vậy."
Mẹ con ba người sống nương tựa lẫn nhau năm năm.
Hai người con trai là Đường Nhã Tịnh dụng tâm huyết một mình nuôi dưỡng đến lớn.
Anh tồi tệ đến mức có thể cướp con của người ta, làm cho mẹ con người ta chia lìa sao?
Anh sẽ không làm như vậy.
Nhiều lắm... ừm, đưa mẹ con ba người họ trở về nhà thì tốt rồi.
Như vậy, bọn họ không cần mẹ con chia lìa ?
Đường Nhã Tịnh bình tĩnh nhìn Cố Đông Quân.
Trên mặt anh, cô không tìm được bất kỳ dấu vết nói dối nào.
Anh rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp trai nhất trong số người cô từng gặp qua.
Ngoài sự đẹp trai ra, trên người anh còn có một loại khí chất ung dung, tôn quý, cao cao tại thượng, làm cho người ta chỉ nhìn một lần, liền biết anh không phải người thường.
Tao nhã như hoàng tử, cao quý như hoàng đế.
Mỗi một tiếng nói cử chỉ, đều làm cho người ta một loại cảm giác nhất ngôn cửu đỉnh, kẻ khác tin tưởng.
Người đàn ông này, dường như là có thể tin tưởng.
Cô âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười với Cố Đông Quân: "Cảm ơn anh."
Cô rất đẹp.
Nụ cười này, như trăm hoa đua nở, kinh diễm thời gian.
Mặc dù là Cố Đông Quân quen nhìn người đẹp, cũng không khỏi rung động trước nụ cười bất ngờ của cô ấy.
Anh nhếch khóe môi rất cao: "Không khách khí, nhấc ngón tay ra."
Anh nhìn thấy người của nhà họ Đường trên mặt đất kêu thảm thiết: "Anh mang đứa nhỏ đi trước, còn lại, giao cho tôi xử lý."
Dám mắng con của anh là nghiệt chủng, mặc kệ là ruột thịt, hay là nuôi, không lột da, bọn họ cũng đừng mong được ra tù!
Đường Nhã Tịnh gật đầu, còn nói tiếng cảm ơn lần nữa, nắm tay hai đứa con một trái một phải đi về phía chiếc Cayenne màu đỏ của cô.
Đường Minh Nhiên bị Đường Nhã Tịnh nắm tay nhỏ bé đi về phía trước, lúc sắp đi đến bên cạnh xe, bỗng nhiên xoay người nhìn Cố Đông Quân.
Cố Đông Quân đang nhìn theo bọn họ rời đi, nhìn thấy cậu bé xoay người lại nhìn, mỉm cười dịu dàng với anh.
Cố Vĩ Kỳ mới vừa nói chuyện điện thoại xong, cầm di động xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy nụ cười dịu dàng trên mặt Cố Đông Quân, tay anh ta run lên, còn chưa kịp cất di động, chút nữa rơi trên mặt đất.
Má ơi!
Cậu chủ của anh ta lại có thể cười dịu dàng như vậy.
Rõ ràng là gặp quỷ giữa ban ngày!
Thật muốn chụp ảnh lưu niệm mà!
Nhưng... Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của anh ta, hay là thôi vậy.
Dù sao, cậu chủ nhà bọn họ cũng không phải là đối với ai cũng đều dịu dàng như vậy .
Đường Minh Nhiên nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Cố Đông Quân với mình, bỗng nhiên ấn bàn tay trắng nõn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu bé, sau đó đưa tay về phía Cố Đông Quân, cho Cố Đông Quân một cái hôn gió thật to.
Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, trái tim của Cố Đông Quân cũng cảm thấy dễ thương.
Anh giờ phút, bỗng nhiên có loại cảm xúc… quan tâm Đường Minh Trung và Đường Minh Nhiên có phải là con ruột của anh hay không, trộm hai đứa con trai này về nhà trước rồi nói sau!