Cố Đông Quân, người lần đầu tiên được cho là có bộ não tồi tệ trong đời: "...”
Làm sao anh có thể có một bộ não tồi?
Anh thấy đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn này quá đáng yêu, bỗng nhiên tình phụ tử tràn ngập trong anh, muốn chiều chuộng đến nỗi ví tiền cũng không thể lấp đầy.
Ba trăm triệu vẫn là con số sau khi hạn chế, nếu không phải vì cậu nhóc con tuổi còn quá nhỏ và sợ rằng chuyển nhiều quá cũng không tốt thì anh còn thêm một vài số không nữa kìa.
Cậu nhóc con quá đáng yêu, khiến cho anh bị tình phụ tử lấn át, trở thành một người cha hào phóng nhưng thực ra lại bị coi là não tàn.
Cậu nhóc này này đúng là...
Thỉnh thoảng bố anh có nhắc đến thời thơ ấu của anh, luôn nói rằng khi còn nhỏ, anh chẳng khác nào Tôn Ngộ Không, đại náo thiên cung bảy mươi hai lần một ngày, thật sự vô cùng khó chịu.
Anh không tin điều đó.
Theo như trong trí nhớ của anh, anh hoàn toàn xứng đáng được coi là con nhà người ta, tốt đến mức khiến vô số người phải ghen tị.
Làm sao anh có thể nghịch ngợm được?
Nhưng bây giờ, nhìn thấy Đường Minh Nhiên, anh có chút tin tưởng.
Nếu đây thực sự là con của anh, con của anh mà hành động tùy hứng kiểu vậy thì khi anh còn bé không hiểu chuyện, rất có thể anh cũng giống như thế này…
“Minh Nhiên, mẹ đã dạy con như thế nào?” Anh đang suy nghĩ miên man thì bỗng giọng nói uy nghiêm của Đường Nhã Tịnh vang lên cách đó không xa: “Chúng ta không thể lừa người ta chỉ vì đầu óc người ta không linh hoạt được, mau trả tiền lại cho người ta đi!"
Cố Đông Quân: "...”
Đúng rồi.
Anh có thể đã nghĩ oan cho bản thân mình rồi, đứa con trai đang gây phiền toái này cũng có thể không phải di truyền từ phía anh, mà nó có thể di truyền từ mẹ nó!
Ánh mắt Đường Minh Nhiên ánh lên, có chút bất đắc dĩ.
Đây là số tiền mà cậu làm ra bằng chính sức lực của mình mà.
Không muốn trả lại!
Nhưng cậu là một đứa bé ngoan, cần phải nghe lời mẹ.
Cậu bé suy nghĩ một chút, xoay người chạy tới Cố Đông Quân, ngẩng đầu nhìn Cố Đông Quân: "Chú ơi, chú có muốn biết tại sao cháu lại muốn đánh cược mẹ cháu sẽ thua mà chú lại thắng không?"
"Muốn." Cố Đông Quân ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào anh ta, "Cháu có thể nói với chú không?"
“Được ạ!” Đường Hiểu Thần nghiêng đầu cười đáng yêu, “Một câu, hai trăm chín mươi chín triệu.”
Cố Đông Quân: "...”
Vậy là, đứa nhỏ này đang không muốn trả lại tiền cho anh đây mà.
Mọi chuyện xảy ra đến mức anh cũng không muốn lấy lại tiền.
Anh đặc biệt muốn chiều chuộng cậu bé, sẵn sàng cho cậu nhiều tiền hơn.
Anh gật đầu: "Được."
Đường Minh Nhiên vui vẻ, ghé sát đầu nhỏ vào lỗ tai anh thì thào nói: "Bởi vì... anh của cháu nói hai chúng ta là sinh ra từ việc tranh đấu giữa bố mẹ!"
Cố Đông Quân: "...”
Đường Minh Nhiên nói tiếp: "Sách nói sinh con hay đau, cho nên cháu mới nghĩ, chắc là mẹ đấu thua bố, nên mới sinh con cho bố!"
Cậu nhóc nhẹ nhàng nói một cách chắc chắn: "Mẹ đánh nhau thua bố, cuối cùng phải sinh con cho bố, cho nên tất nhiên hôm nay mẹ cũng sẽ thua!"
Cố Đông Quân: "... Vì sao cháu nghĩ rằng mẹ cháu sẽ thua, tại sao cháu vẫn ủng hộ mẹ cháu chiến đấu với chú? Cháu còn nói rằng cháu muốn nhìn thấy mẹ cháu đánh người cơ mà? Mà cháu lại nghĩ rằng người chiến thắng sẽ là chú, vậy người đánh là chú chứ không phải mẹ cháu, đúng không? Cháu nên thuyết phục mẹ cháu đừng đánh với chú mới đúng chứ."
Đường Minh Nhiên chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, mở mã thanh toán trên đồng hồ đưa cho anh, "Một câu là hai trăm chín mươi chín triệu!"
Cố Đông Quân: "...”
Đường Nhã Tịnh đi tới, xoa xoa tóc của cậu nhóc: "Bạn nhỏ Đường Minh Nhiên, xin đừng được nước lần tới!"
Nhìn Cố Đông Quân không có vẻ gì là thiếu tiền, con trai cô không muốn trả lại tiền thì thôi cũng hiểu được!
Nhưng mà nếu còn đòi thêm nữa như thế này thì quả thực hơi quá đáng rồi.