Dạ Vĩ.
Tại bãi đậu xe trong một trung tâm mua sắm.
Cả hai lối ra của bãi đậu xe đã bị các sĩ quan cảnh sát chặn lại.
Trên mặt đất ở giữa bãi đậu xe, có một xác chết được bao phủ bằng một tấm vải trắng.
Xung quanh thi thể, bị một nhóm người vây quanh, đang chờ các sĩ quan cảnh sát thẩm vấn từng người một.
“Chú, cháu biết hung thủ là ai!” Một thằng bé trông chỉ mới bốn năm tuổi, chui vào đám đông, kéo quần áo của một người đàn ông cao lớn được cảnh sát gọi là “sếp”.
Đông Phương Đình Khánh cúi đầu nhìn, trong nháy mắt bị thằng bé làm cho giật mình.
Thật là một đứa bé xinh đẹp!
Thằng bé mặc đồ thể thao màu trắng, mắt mũi tinh xảo, môi đỏ răng trắng, đôi mắt to đen láy, dễ thương vô cùng, da thịt mềm mại, còn non trắng, làm cho người ta nhìn thấy sẽ nhịn không được muốn cắn một miếng.
Đông Phương Đình Khánh thân thiện ngồi xổm xuống, quỳ xuống một đầu gối, dịu dàng hỏi: “Ồ? Nói cho chú biết, cháu đã thấy những gì nào?”
“Cháu không thấy gì cả, nhưng cháu đoán vậy!” Thằng bé nâng ngón tay nhỏ trắng nõn của mình, chỉ vào đám đông đối diện với anh ta: “Kẻ gϊếŧ người, là người dì đội mũ trắng!”
Đông Phương Đình Khánh theo ngón tay thằng bé nhìn qua.
Trong đám đông, một người phụ nữ trông bốn mươi hoặc năm mươi tuổi, vừa bối rối vừa tức giận nhìn chằm chằm vào cô bé: “Thằng ranh kia, mày nói điên khùng gì vậy hả?”
Bà ta lại nhìn về phía Đông Phương Đình Khánh: “Đồng chí cảnh sát, anh ngàn vạn lần đừng nghe thằng bé nói nhảm, một thằng ranh mới bốn năm tuổi, lông còn chưa mọc đủ, thằng bé biết cái gì mà nói chứ?”
“Em trai tôi không nói nhảm!” Một cậu bé khác bước ra khỏi đám đông.
Cậu bé mặc cùng một bộ đồ thể thao với anh trai của mình, nhưng màu sắc là khác nhau.
Anh trai cậu bé mặc đồ màu trắng.
Còn cậu bé mặc đồ màu đen.
“Chú ơi, cháu chào chú ạ, tên cháu là Đường Minh Trung, đây là em trai của cháu, em ấy tên là Đường Minh Nhiên.” Cậu bé kia đi tới trước mặt Đông Phương Đình Khánh, vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn về phía Đông Phương Đình Khánh, nho nhã lễ độ giới thiệu chính mình cùng em trai của cậu bé với Đông Phương Đình Khánh.
Rõ ràng chỉ mới bốn năm tuổi, lại giống như một ông tướng nhỏ, một thân đầy chính trực.
Đông Phương Đình Khánh bị cậu bé chọc cười, vươn tay phải nắm lấy tay cậu bé: “Xin chào cháu.”
“Chú ơi, em trai cháu không nói dối, dì đội mũ trắng kia chính là hung thủ!” Đường Minh Trung nhìn Đông Phương Đình Khánh, vô cùng nghiêm túc nói.
Đông Phương Đình Khánh cũng phát hiện người phụ nữ đội mũ kia không đúng, nhưng anh ta vẫn muốn nghe hai thằng bé này nói vì sao khẳng định như vậy, người phụ nữ đội mũ kia chính là hung thủ.
Anh ta nhìn vào hai thằng bé, vui vẻ hỏi tiếp: “Tại sao cháu lại chắc chắn như vậy, chắc chắn rằng bà ta là kẻ gϊếŧ người?”
“Bởi vì hôm nay trời nhiều mây, nhưng bà ta lại đội mũ che nắng, hơn nữa, nơi này là bãi đậu xe ngầm, ánh sáng rất tối, bà ta còn không chịu tháo mũ che nắng xuống!” Đường Minh Trung miệng sữa nói.
“Trang phục của bà ta rất tinh xảo, điều này chứng minh, bà ta là một người rất chú trọng việc ăn mặc, nhưng trên người bà ta mặc váy nữ, đội mũ che nắng thể thao, người chú trọng vào việc ăn mặc chắc chắn sẽ không ăn mặc như vậy, điều này chứng minh, mũ che nắng và váy trên người bà ta không phải là một bộ, mà là bà ta vội vàng đeo vào.” Đường Minh Trung nghiêm túc nói.
Đường Minh Trung đi đến bên cạnh thi thể ngồi xổm xuống, chỉ vào giày cao gót trên chân phải của thi thể nói: “Gót chân cao gót trên chân phải của thi thể, so với gót chân trên giày cao gót chân trái sạch sẽ hơn rất nhiều, điều này chứng minh bị người cố ý lau qua.”
Đường Minh Trung nhìn người phụ nữ đội mũ kia, nghiêm túc nói: “Cháu nghi ngờ, người chết và dì đội mũ đã xảy ra tranh chấp, người chết cởi giày cao gót làm vũ khí, đánh vào đầu dì kia, làm cho đầu dì kia chảy máu, người dì bị người chết chọc giận, vì vậy dì đã gϊếŧ chết người chết, sau khi người chết chết đi, người dì mang giày cho người chết, lau sạch dấu vết của đôi giày đi.”