Chương 9: Bị Tính Kế

Lưu Ngọc từng nghe ba cô nhắc về người bạn Dương Tuấn Khải này, vị phu nhân này thật sự không nói sai. Hai nhà thật sự có hôn ước, nhưng đô thành này có rất nhiều nhà họ Dương, Dương gia này lại chính là nhà đó, cũng quá là oan gia ngõ hẹp rồi.

“Năm xưa tôi cũng đã từ hôn rồi. Dương phu nhân hôm nay đến đây không phải chỉ để nhắc lại chuyện đó chứ? Người thông minh sẽ không nói vòng vo, mời phu nhân nói thẳng.”

Trần Kiều Hoa nhìn cô chằm chằm: “Hôn ước từ cũng đã từ, sao cô cứ mặt dày bám theo Tiểu Nam nhà chúng tôi, còn bắt cóc nó. Cô rốt cuộc là muốn làm gì?”

“Bắt cóc? Tôi bắt Dương thiếu gia bao giờ? Dương phu nhân có phải có nhầm lẫn gì không?”

“Không nhầm, Dương Tuấn Nam con tôi ba ngày trước đã đến đây uống rượu. Người của chúng tôi bị cô cho người chặn ngoài cửa, sau đó thì nó liền mất tích. Cô không bắt, quả thật nó tự chạy theo cô sao?”

Tiếng súng bên ngoài truyền đến, Thiên Lang bang tấn công, gặp người sẽ nổ súng, bất luận tội. Tiếng súng ngày càng dày đặc, kèm theo đó là tiếng la hét của người bị gϊếŧ. Lưu Ngọc lửa giận ngút trời, địa bàn của cô dám làm loạn, nhất định là chán sống.

Trần Kiều Hoa nảy sinh hiểu lầm: “Cô lại dùng cách bỉ ổi như vậy?”

“Dương phu nhân, tôi sẽ không vì bà bày ra một màn ‘gϊếŧ gà dọa khỉ’ hao binh tổn tướng như vậy. Sự cố hôm nay là ngoài ý muốn, phiền bà trở về Dương gia đợi tin, tôi nhất định sẽ cho điều tra rõ ràng, Dương thiếu gia nếu thật sự ở chỗ tôi mất tích, tôi nhất định sẽ đưa cậu ấy trở về toàn vẹn, không mất một tấc thịt.”

Lưu Ngọc không nói thêm nửa câu, ha lệnh cho Thiên Ân hộ tống Trần Kiều Hoa về, Lưu Ngọc đích thân đền phòng camera giám sát.

Bốn bề đều hỗn độn, bên trong, không có lấy một mấy vệ sĩ ứng chiến. Bình thường cũng phải có hơn bảy mươi người nhưng hiện tại không có lấy mấy người. Thiên Lang cứ thế mà áp đảo, liên tục xả súng vào khách hàng, vào người của Dương gia. Bên ngoài, người của Lưu Ngọc lúc nãy đưa đến cũng không thấy đâu, chỉ thấy người của Dương gia và Thiên Ân đang phá vòng vây ra ngoài, an toàn.

“Chết tiệt! Có ai cho tôi lời giải thích thỏa đáng về sự việc ‘thành không nhà trống’ này không? Ôn Thất, Ôn Thất đâu, gọi cậu ta đến đây cho tôi.”

Ôn Thất vừa kịp xuất hiện, thừa nhận tất cả:



“Là em đã điều bọn họ đi, để người của Thiên Lang vào đây. Vừa lúc có người của Dương gia ở đây, mượn tay bọn họ dọn đường. Một lát nửa, người chi viện của chúng ta sẽ đến, một lưới bắt gọn bọn chúng.”

“Ai cho cậu cái quyền tự ý quyết định đó. Không phải đã nói không được gây chiến trên giang hồ rồi sao? Bắt gọn bọn họ? Khác nào chúng ta đang tuyên chiến. Hy sinh anh em trong Dương gia, làm mồi nhử? Mạng bọn họ không phải mạng người sao? Cậu lại xem họ như cờ mà đánh.”

Ôn Thất im lặng, thời điểm này cậu biết dù có giải thích như thế nào cũng không thể rửa sạch tội. Ngay từ đầu cậu vốn cũng không định phủ nhận lỗi lầm này. Nhưng làm đại sự, chính là không thể không nhẫn tâm.

Cậu không muốn nhìn thấy Lưu Ngọc một lần nữa đi trên vết xe đổ, một lần nữa bị người khác lừa dối. Dương Tuấn Nam chính là một kẻ thâm sâu khó lường, là chủ bang của Thiên Lang, là thiếu gia của Dương gia, lại giả dạng thành người thường để tiếp cận đại tỷ của cậu. Nếu không phải cậu là mật thám ngầm ở Thiên Lang, trong trận hỏa hoạn lúc đó nhìn thấy gương mặt thật của Dương Nam khi mặt nạ rơi ra thì e rằng điều đó cũng chưa được phát giác.

Ông trời có mắt, Dương Nam vì tai nạn bị mất trí nhớ, Thiên Lang hiện tại như rắn mất đầu, là thời cơ tốt để Ngọc Môn ra tay thôn tín thế lực. Nhưng lão đại lại do dự mềm lòng, lại còn giúp Lương Bân, Mộc Hy điều trị, ngày đêm chăm sóc Dương Nam. Điều cậu lo lắng không phải là lòng đạo nghĩa ‘không thừa nước đυ.c thả câu’ của Ngọc tỷ mà chính là lo sợ người tỷ tỷ này của anh động lòng trước kẻ lang sói kia. Nếu không phải Đoạn Hùng nói cho cậu biết, e là cậu đã bị lừa luôn rồi.

“Chị Ngọc. Em làm tất cả đều vì Ngọc Môn. Thời cơ tốt như vậy, chị lại bỏ qua. Hắc Long hội thì ngày càng mở rộng thế lực, còn chúng ta lại án binh bất động, lại còn phải gồng gánh cho Thiên Lang bang. Chúng ta làm người tốt, được báo đáp sao? Giờ đây lũ chó đó lại đang cắn ngược lại chúng ta bên ngoài.”

“Việc tôi làm từ lúc nào đến phiên cậu quản. Cậu thân là ‘Tứ sát’ Ngọc Môn lại dám mở cửa dẫn sói vào nhà, để bọn chúng tàn sát người vô tội. Tôi dạy cậu bản lĩnh, không dạy cậu thủ đoạn nham hiểm. Tự kiểm điểm lại mình đi.” Lưu Ngọc đá chiếc ghế bành lăn lông lốc, nộ phát thành hỏa.

Nói cho cùng, Ôn Thất cũng chính là ‘Sát’ mà cô tín nhiệm nhất, chỉ sau ‘Sát’ Đoạn Hùng. Cậu năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, là người nhỏ nhất trong Ngọc Môn, nhưng bản lĩnh vược xa độ tuổi, dám làm dám chịu. Ôn Thất không có tình cảm, chính là từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, lang thang đầu đường xó chợ mà xin ăn, lớn hơn một chút, thì được một phú bà nhận nuôi. Cậu cứ ngỡ gặp được cha mẹ thứ hai của mình, vô cùng kính trọng bà ta nhưng nào người, phú bà kia chính là một ả đàn bà biếи ŧɦái. Bà ta nhìn chúng vẻ khô ngô của cậu, mới nhận về nuôi. Ngày đêm hành hạ, lăng nhục cậu phục vụ những cuộc vui tɧác ɭoạи du͙© vọиɠ của bà ta. Ôn Thất lòng ôm hận, nhưng một đứa trẻ thì lấy đâu ra sức mà phản kháng, chỉ có thể nhẫn nhịn sống qua ngày.

Lúc mười bốn tuổi, trong một lần không chịu nổi sự dày vò, đã dùng dao gọt trái cây gϊếŧ chết bà ta, tự mình ra đầu thú nhận tội. Trước tòa án lúc nửa đêm, mưa ồ ạt, dù cửa sắt lớn đã đóng kín, cậu đứng dưới mưa đợi chờ đợi nó mở cửa, một thân nhuốm đầy máu đợi bình minh mà chuộc tội trước vành móng ngựa. Chính lúc này, đã gặp Lưu Ngọc, được cô thu nhận.

Cậu chính là người, dám làm dám chịu, không né tránh trách nhiệm. Vì vậy hôm nay, cậu đã thừa nhận tất cả, dù biết Lưu Ngọc có thể gϊếŧ chết mình.

Nhìn thấy anh em mà mình tin tưởng nhất tính kế chính mình, Lưu Ngọc chỉ muốn phanh thay cho chó gặm nhưng cô chính là không nỡ, anh em chính là anh em, trẻ nhỏ chưa lớn cần dạy dỗ nhiều.

“Chuyện truy cứu trách nhiệm tạm thời gác sang một bên. Bây giờ điều động thêm người, dẹp loạn sạch sẽ, người của Thiên Lang và Dương gia, hạn chết mức thương vong thấp nhất có thể, bằng mọi giá giữ mạng cho bọn họ.” Lưu Ngọc hạ lệnh.