Chương 6: Nɠɵạı ŧìиɧ

Tại một phòng vip trong khách sạn sang trọng ở Thiên Kiều phố, một đôi nam nữ đang triền miên không rời. Cô gái vòng tay ôm cổ nam nhân nũng nịu hỏi: "Honey, anh không sợ cô ta gϊếŧ anh sao?"

Tên nam nhân dứt lời thì cúi xuống cắи ʍút̼ cô gái: "Cô ta không gϊếŧ anh đâu. Bởi vì cô ta... rất ngốc."

Lưu Ngọc đến không sớm không muộn, vừa đúng lúc nghe được đoạn đối thoại trên. Bàn tay cô lúc này đã nắm chặt thành quyền, chỉ chờ được vung ra một đấm gϊếŧ chết đối phương. Nghĩ một hồi, cô lại thở dài, buông lỏng tay, ra lệnh cho Thiên Ân và thủ vệ: Cậu đi gọi bọn họ đi!”

Thiên Ân khóc trong lòng, đại tỷ này của anh, rốt cuộc là làm sao lại có cái biểu hiện này. Người bình thường thấy bạn trai nɠɵạı ŧìиɧ, chẳng phải sẽ điên cuồng tức giận sao.

Khó hiểu vẫn là khó hiểu, Thiên Ân vẫn y lệnh mà làm. Đập cửa rầm rập, gọi người bên trong ra. Đang cao hứng lại bị phá hoại, Nhã Lân uất ức: “Là ai lại không hiểu chuyện như vậy chứ! Đáng ghét.”

Đoạn Hùng khẽ hôn môi cô dỗ dành: “Có lẽ là phục vụ đó em ạ!”

Dứt lời, khóe môi cong lên, cười một cách khó hiểu, anh không cần nhìn cũng biết là ai đến. Nhẫm tính lần này đến chậm hơn lần trước những năm phút. Nụ cười gian tà nhanh chóng biến mất, anh buông người con gái trong lòng ra, ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, chậm rãi châm một điếu thuốc lá.

Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của bạn trai, Nhã Lân cau có không vui. Tên đàn ông này rõ ràng là muốn cô đi ra ngoài mở cửa. Đúng là chẳng có tẹo ga lăng nào cả. Nhưng cái bộ dáng hào hoa phóng đáng kèm hầu bao nặng trĩu hắn cho khiến Nhã Lân xóa bỏ hờn dỗi. Cô khẽ liếc xéo người đàn ông trước mặt, với lấy áo choàng tắm, khoác lên người, ra mở cửa.

Vừa gặp Thiên Ân, một thân vest đen chỉnh tề lại cho rằng là phục vụ thật, giở thói hống hách: “Tôi không gọi các người, đến đây làm gì?”

Lưu Ngọc nhìn một thân nữ nhân chỉ khoác áo choàng tắm, trên cổ ẩn hiện đầy dấu hôn, lửa giận kìm nén lúc nãy lại đùng đùng sôi sục, hạ lệnh: “Lôi đi! Đưa đến cho mấy lão đầu hói ở Talasky.”



“Các người...các người muốn làm gì! A...á... ”

Ngay lập tức, Nhã Lân bị lôi đi. Đoạn Hùng không một chút phản ứng, vẫn ung dung hút điếu thuốc lá, nhàn nhạt buông lời: “Ngây ra đó làm gì? Không vào đây với anh sao?”

Thiên Ân đứng bên cạnh tự hiểu chuyện, chỉ khẽ cười rồi lui đi nơi khác.

“Hạ lưu!” – Lưu Ngọc mắng.

Đoạn Hùng lúc này mới dụi tàn thuốc vào khay, đứng dậy, chiếc chăn rớt xuống, để lộ một cơ rắc chắc chỉ mặt mỗi qυầи ɭóŧ, tiến về phía Lưu Ngọc.

Lưu Ngọc nhìn anh khỏa thân ra cửa mà hét lên: “Anh làm gì vậy? Đây là hành lang...”

Còn chưa kịp dứt lời, tay cô đã bị đôi bàn tay rắc chắc nắm lấy, kéo vào trong. Đoạn Hùng khóa trái cửa, ép cô vào bờ tường, đưa ngón tay trượt theo xương gò má, nhẹ giọng: “Mắt gấu trúc, em lại không ngủ đủ giấc.”

Lưu Ngọc giận dỗi: “Liên quan gì đến anh. Lấy tâm sức mà lo cho hồ ly tinh kia đi.”

Đoạn Hùng nhìn bộ dáng hờn dỗi của cô cực kì thích thú, lập tức bế cô đặt lên giường, oán trách: “Không làm vậy em sẽ chịu đến gặp anh sao? Em thà qua đêm với một tên tiểu bạch kiểm gặp được trong quán bar cũng không để anh chạm vào.”

Lưu Ngọc vòng tay qua ôm lấy cổ anh, kéo thấp xuống, mắt chạm mắt, môi cũng còn thiếu một chút nữa là chạm nhau, nói: “Anh chỉ là một món đồ chơi em yêu thích, không có quyền kiểm soát cuộc sống của em. Hãy biết thân biết phận đi.”

Đoạn Hùng trầm mặt. Biết thân biết phận sao? Trong lòng cô, anh cũng chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém, vẫn là anh tự mình đa tình, người như cô, anh mãi mãi vẫn không với tới.



Đoạn Hùng chống tay, xoay người nằm bên cạnh Lưu Ngọc, để cô gối đầu lên bắp tay mình, khẽ thở dài: “Anh chỉ sợ em vô tình được với anh, nhưng lại động lòng với một kẻ khác. Lưu Ngọc, em phải nhớ, tình cảm chính là điểm yếu chí mạng.”

Lưu Ngọc không đáp lời anh, lòng dấy lên nhiều suy nghĩ. Thấy bạn gái trầm mặt, Đoạn Hùng vòng tay qua ôm cô vào lòng.

“Làm gì đấy?” – Cô hỏi.

“Đừng động. Anh không chắc khả năng kiềm chế tốt đâu. Anh chỉ muốn em ngủ một chút, thần sắc em không được tốt cho lắm.” – Đoạn Hùng thơm nhẹ lên trán cô, khẽ nói.

...

Biệt thự Dương gia tại thành phố A. Tại phòng khách, Trần Kiều Hoa cũng là Dương lão phu nhân vô cùng nóng lòng tìm kiếm tin tức của Dương Tuấn Nam

"Hai ngày rồi nó vẫn chưa về. Rốt cuộc các người trông coi thiếu gia kiểu gì vậy.” – Trần Kiều Hoa tức giận nói.

Vệ sĩ trán đẫm mồ hôi, ấm a ấm úng: “Bẩm phu nhân, chúng tôi đuổi theo thiếu gia đến Talasky thì bị chặn ngoài cửa, không thể tiến vào bên trong. Sau đó, chờ ở đấy một ngày một đêm vẫn không thấy cậu ấy ra.”

Dương lão phu nhân Đỗ Vân Minh nghe đến đây thì càng lo lắng: “Talasky chẳng phải là hộp đêm của giới hắc đạo sao? Bao nhiêu nơi nó không đến, sao lại chạy đến đó!”

Vệ sĩ nhìn nhau rồi lắc đầu biểu tình không biết lý do. Bọn họ cũng chỉ là kẻ hầu người hạ, sao dám hỏi thẳng thiếu gia chứ, huống hồ bọn họ còn đang lén theo dõi thiếu gia theo lời dặn của phu nhân, nào dám lộ diện. Trần Kiều Hoa cau mày, lạnh giọng: “Xem ra tôi phải đích thân đến đó đòi người rồi.”